Cuộc Sống Dăm Loạn

Chương 1: Đến trường bị bạn cùng bàn móc l ồn d âm H

Đây là một thế giới d âm dục, mọi người có thể tự do làʍ t̠ìиɦ với tất cả những người mà họ thích, không bị hạn chế bởi những đạo đức, lối sống bình thường. Họ có thể làʍ t̠ìиɦ mọi lúc mọi nơi mà họ muốn, đến nơi công cộng cũng có thể bắt gặp những cảnh làʍ t̠ìиɦ táo bạo. Mọi người có thể thoải mái lựa chọn dùng cơ thể hoặc tiền bạc để chi trả cho những chi tiêu trong cuộc sống.

Hôm nay là ngày đầu tiên Khương Ngọc Nhi đến học tại trường cấp ba Minh Phong. Đồng phục trường là một chiếc áo sơ mi trắng và váy ngắn đến sát mông, có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh bên trong, chỉ cần cúi người xuống, toàn bộ cặp mông trắng nõn sẽ bị phơi bày dưới ánh sáng. Học sinh khi đi học bắt buộc không được mặc áo ngực và qυầи ɭóŧ, có thể tự do làʍ t̠ìиɦ với bạn học và giáo viên ở tất cả mọi nơi trong trường. Khương Ngọc Nhi mới lên lớp mười nhưng ngực đã rất to, cặρ √υ' bự bị áo sơ mi bó chặt như có thể bật ra bất cứ lúc nào, có thể loáng thoáng nhìn thấy làn da trắng nõn từ khe hở bị căng ra giữa nút áo.

Khương Ngọc Nhi được cha đưa đến trường bằng xe hơi. Sau khi bước vào lớp học mới, cô được giáo viên xếp ngồi bàn đầu, bên cạnh một bạn học nam rất đẹp trai, nhưng vẻ mặt có hơi lưu manh.

Khi vào lớp, Khương Ngọc Nhi rất nghiêm túc học tập, cậu bạn bên cạnh thì lại chỉ chống cằm ngồi một bên, không hề có ý định học hành. Lúc Khương Ngọc Nhi đang chăm chú nghe thầy giáo giảng bài, phía dưới cô đột nhiên bị một thứ gì đó sờ soạng. Cô vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mới nhìn thấy váy cô đã bị vén lên cao, một bàn tay đang du tẩu bên trên mép l ồn ma sát, sau đó dùng ngón tay vạch mép l ồn ra chà nhẹ bên trong, khảy khảy hộŧ ɭε của cô.

“Ưmm~~~”

Khương Ngọc Nhi không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng, thầy giáo đang đứng giảng bài hơi nhíu mày nhìn về phía cô, sau khi thấy rõ cũng không quan tâm, tiếp tục quay lên giảng bài.

Khương Ngọc Nhi hơi nhíu mày nhìn bạn cùng bàn bên cạnh, thấy hắn một tay chống cằm nhìn cô, một tay duỗi đến phía dưới cô ra sức làm loạn, khóe môi còn nở nụ cười xấu xa.

Minh Duy thấy cô nhíu mày nhìn mình, trong lòng không nhịn được nảy sinh ý xấu, ngón tay dùng sức đâm vào trong lỗ l ồn một cái thật mạnh, liền thấy cơ thể cô run lên, nước l ồn không ngừng chảy ra xối ướt ngón tay hắn.

“Cậu có sướиɠ không, nứиɠ lắm hả, nước l ồn chảy đầy tay tớ rồi này.” Minh Duy dựa lại gần cô, nghiêng đầu phả hơi nóng vào bên tai cô thầm thì.

“Ưmm… đừng mà… tớ khó chịu quá…”

Cơ thể Khương Ngọc Nhi dần dần nóng lên, l ồn d âm bên dưới cũng càng ngày càng ướt, thịt l ồn thít chặt lấy ngón tay không ngừng đâm chọc bên trong. Cơ thể cô đã quen với việc làʍ t̠ìиɦ, chỉ cần chạm vào một chút liền sẽ không nhịn được phát tình, bên trong cũng càng ngày càng đói khát mυ'ŧ lấy ngón tay người bên cạnh.

“Aaa… nhanh lên… tớ muốn a a a… l ồn tớ nứиɠ quá aaa…”

“Ha ha… cậu đúng là con điếm dâʍ đãиɠ mà… mới sờ chút mà đã phát nứиɠ rồi… ngón tay tớ chắc không đủ để thỏa mãn cậu đúng không… có muốn c ặc bự tớ đ ụ nát cái l ồn d âm này của cậu không?...”

“Muốn… muốn lắm aaa… muốn c ặc bự đ ụ nát l ồn d âm… l ồn nứиɠ ngứa quá a a a… tớ chịu không nổi aaa…”

Khương Ngọc Nhi khó chịu rêи ɾỉ, bạn học xung quanh cũng nghe thấy lời nói lẳиɠ ɭơ của cô, cầm lòng không đặng mà quay đầu lại nhìn. Thầy giáo ở trên bục giảng cũng khẽ liếc nhìn về phía này, ở trên đây, ông có thể nhìn thấy rõ hình ảnh l ồn d âm ướt đẫm đang bị ngón tay bạn học nam bên cạnh đâm chọc liên tục, dưới ghế bị nước l ồn chảy xuống đã đọng thành một vũng nước lớn.

“Ngoan… để chút nữa tớ sẽ đút cậu ăn no… bây giờ tớ sẽ cho cái l ồn dâʍ đãиɠ này phun nước trước…”

Ngón tay thon dài của cậu linh hoạt cọ xát, khuấy động thịt l ồn bên trong, khiến l ồn d âm co rút liên tục vì kɧoáı ©ảʍ. Thấy cô cố gắng kiềm nén không rên lên, cậu lại chọc thêm một ngón tay nữa vào bên trong, tưởng tượng như đang dùng c ặc bự đ ụ cô mà điên cuồng đâm rút, tần suất đâm chọc càng ngày càng tăng. Khương Ngọc Nhi bị kɧoáı ©ảʍ từ bên dưới đánh úp liên tục, cơ thể run rẩy không ngừng, theo động tác càng lúc càng nhanh của bạn cùng bàn mà cao trào, nước l ồn “phụt phụt” bắn ra phun ướt ngón tay của Minh Duy, chảy xuống ướt đẫm ghế ngồi bên dưới.