Nói đến hỗ trợ tu luyện, dù Liễu Yên Nhi có tích cực đến mức nào thì lái xe từ Giang Thành tới đây cũng phải mất vài tiếng.
Lục Vân ngồi xem ti vi trong phòng khách.
Một lúc sau, Lục Vân đột nhiên nhảy dựng trên ghế sô pha, trên mặt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc bởi vì hắn cảm thấy trong đan điền của mình có thêm một viên đan giả.
Nhưng mà dường như chưa được bao lâu mà.
Diệp Khuynh Thành đẩy cửa đi ra, trên gương mặt tràn ngập sự vui vẻ: “Thì ra cảm giác tu luyện là như thế này.”
Cô nhìn thấy trên những ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh của mình có một tia khí tức màu lam nhạt.
“Cảm giác thân thể khoan khoái hơn trước nhiều…Hửm? Tiểu Lục Vân, sao em lại nhìn chị như vậy?”
Diệp Khuynh Thành vô cùng kinh ngạc khi thấy Lục Vân đang nhìn cô chằm chằm.
Lục Vân lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng nói: “Chị, chị có biết thiên phú tu luyện của mình đáng sợ cỡ nào không? Không ngờ chị mới tu luyện hơn một tiếng mà đã ngưng tụ ra chân khí rồi?”
Vốn tưởng rằng thiên phú của Liễu Yên Nhi đã đủ đáng sợ lắm rồi, thật không ngờ lại còn có người đáng sợ hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Thật sao? Đáng sợ vậy ư? Liễu Yên Nhi mất bao lâu?”
Cô thực sự không hiểu rõ lắm. Cô chỉ biết rằng tiểu Lục Vân là một tu luyện giả, em ba cũng là một tu luyện giả nên cô không muốn bị tụt lại phía sau. Vì thế, cô không hề biết gì về thiên phú của mình.
Lục Vân hít sâu một hơi rồi nói: “Ba tiếng.”
“Vậy đúng là chị nhanh hơn em ấy nhiều rồi. Ha ha, nghe em nói như vậy, chị thực sự rất vui.” Diệp Khuynh Thành cười nói.
“……”
Thật sự chỉ thấy vui thôi sao?
Nếu là người khác thì chắc kích động đến mức không ngủ được suốt 3 ngày 3 đêm mất!
Dù sao thì Lục Vân cũng khá sốc.
Từ lâu, hắn đã thấy mấy người chị của mình đều không đơn giản. Có lẽ để đến được với hắn, bọn họ đã phải trải qua hàng ngàn cuộc tuyển chọn.
Đúng.
Có lẽ là như vậy.
Đây là một ván cờ lớn mà ai đó đã bày ra từ hơn 20 năm trước.
Cảm giác của Lục Vân hiện tại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chẳng qua mục đích của người đó là gì?
Muốn hướng dẫn các chị cùng tu luyện?
Lục Vân tạm thời vẫn chưa rõ nên chỉ có thể đi từng bước một.
Có điều hắn chắc chắn lão đạo sĩ biết điều gì đó.
Thật đáng tiếc là mạng lưới thông tin Ám Bộ của Lục Vân vẫn chưa tìm thấy bất cứ tin tức nào về lão đạo sĩ. Đã cử người tới đạo quán năm đó xem xét nhưng vẫn không hề có dấu vết của lão đạo sĩ.
Nếu không Lục Vân đã tới gặp lão đạo sĩ để giải đáp những thắc mắc của mình.
Thật bị động!
“Tiểu Lục Vân, chị nghe Liễu Yên Nhi nói rằng em có thể hỗ trợ tu luyện đúng không? Nào, cũng để chị cả cũng trải qua cảm giác này đi.”
Trong lúc Lục Vân còn đang không hiểu, Diệp Khuynh Thành đột nhiên đi tới trước mặt hắn và nói.
“Hỗ trợ tu luyện…”
Lục Vân bỗng lộ ra nụ cười khổ: “Chị gái xinh đẹp của em ơi, lẽ nào chị Yên Nhi không nói cho chị biết rằng việc hỗ trợ sẽ để lại di chứng sao?”
“Chị biết nên mới tò mò. Chị muốn xem liệu nó có thực sự tà ác như Liễu Yên Nhi nói không? Chị nghĩ rằng có lẽ do em ấy không đủ kiên định, hơn nữa chị còn tưởng rằng em ấy cố ý dụ dỗ em.”
Được lắm.
Chị cứ chuẩn bị tinh thần bị vả mặt đi.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên có ảo giác rằng Diệp Khuynh Thành tò mò về cảm giác tu luyện là nói dối. Ý đồ thực sự của chị ấy có lẽ là muốn hỗ trợ tu luyện?
“Em không dám.”
“Sao lại không dám?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô nói: “Chị biết Liễu Yên Nhi đang nói dối. Di chứng gì đó, tất cả đều là giả. Thật ra hai người dùng danh nghĩa tu luyện để tán tỉnh nhau chứ gì. Thật quá đáng, hừ!”
Cô dậm chân, trông rất tức giận.
Mặc dù Lục Vân là một chàng trai trẻ có năng lượng tích cực nhưng để xoa dịu cảm xúc của chị gái xinh đẹp thì dù có năng lượng tích cực đến đâu cũng biến mất. Vì thế, hắn đành thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, em hứa với chị nhưng chúng ta cần thỏa thuận với nhau trước.”
“Nói!”
“Trong quá trình hỗ trợ, bất kể xảy ra chuyện gì thì sau này chị cũng không được truy cứu. Chị có làm được không?”
Diệp Khuynh Thành suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
“Được, đã hứa thì không được phép nuốt lời!”
Diệp Khuynh Thành đã nói vậy, Lục Vân đương nhiên không thể làm cô thất vọng. Tuy nhiên trước khi hỗ trợ tu luyện, hắn đi vào phòng tắm và mở nước lạnh xả vào bồn tắm.
Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Đợi lát nữa chị sẽ biết thôi.”
Lục Vân cười thần bí.
Một lúc sau, hai người ngồi xếp bằng trên ghế sô pha. 20 phút trôi qua, Diệp Khuynh Thành vốn không tin, hai má đột nhiên ửng hồng.
“Dừng…”
Diệp Khuynh Thành run rẩy mở miệng nhưng thanh âm mà cô phát ra tựa hồ đã biến thành tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Dừng?
Lục Vân lập tức nổi giận, tu luyện là chuyện vô cùng nghiêm túc, chị muốn nói dừng là có thể dừng lại ngay được sao?
Em không dừng đấy!
Quá trình hỗ trợ tu luyện vẫn tiếp diễn, mồ hôi thấm ướt quần áo của cô.
Hơi thở ngày càng nặng nhọc.
Cơ thể ngày càng nóng hơn.
Diệp Khuynh Thành cố gắng cắn môi chịu đựng để ngăn không cho thanh âm xấu hổ phát ra nhưng cô không hề biết rằng càng kìm nén thì di chứng của việc hỗ trợ tu luyện càng mạnh. Cuối cùng, cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Thấy đã gần đến giờ, Lục Vân bế Diệp Khuynh Thành lên và chạy vào phòng tắm.
Lần này, Diệp Khuynh Thành đã biết được vì sao Lục Vân lại xả đầy nước lạnh vào bồn tắm.
Lục Vân không thương tiếc ném cơ thể mỏng manh cuộn tròn của Diệp Khuynh Thành vào bồn tắm khiến cho nước lạnh tràn khắp ra sàn.
“Không phải nói ý chí của chị kiên cường lắm sao? Không phải chị nói hậu di chứng là giả sao? Hừ, cho chị biết thế nào không tin.”
Để trừng phạt Diệp Khuynh Thành, Lục Vân đột nhiên thò tay vào bồn tắm, nhẹ nhàng vuốt ve nơi mềm mại. Sau đó, chạy ra khỏi phòng tắm.
Sờ một cái rồi chạy, đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật!