Sau khi nhận được tin này, tâm trạng Bùi Ngữ cự kỳ phức tạp, trong lòng vừa hoảng sợ vừa dâng lên chút vui sướиɠ.
Nếu như thế, Giang Hạc có thể nhận được điều trị tốt hơn.
Luật sư thông báo thời gian và địa diểm Bùi Ngữ đi gặp bố mẹ ruột.
Họ không nghĩ tới Bùi Ngữ sẽ từ chối họ.
Báo cáo điều tra rất rõ ràng, bệnh của mẹ nuôi Bùi Ngữ cần tiền gấp, không dễ gì mới có cơ hội như thế, không ai sẽ từ chối.
Bùi Ngữ và Luật sư đều có cùng một suy nghĩ, nên đã đồng ý.
Sau khi Bùi Ngữ tìm hiểu về tư liệu của Lâm gia, tâm trạng kích động đã bình tĩnh lại nhiều, liền phát hiện có điểm không thích hợp.
Tìm thấy con trai ruột, nếu nói giống với cách diễn trên ti vi, không phải là như thế đi.
Kết quả đúng như Bùi Ngữ nghĩ, mấy ngày này Lâm Nhất Phong đang bận tham gia hội nghị kinh tế quốc tế, đến gặp Bùi Ngữ là hai mẹ con.
Người phụ nữ tên là Lạc Mỹ Hoa, cũng là mẹ ruột của Bùi Ngữ, vẻ ngoài là dạng điển hình của một quý cô thanh lịch.
Người còn lại tên Lâm Thư Tinh, cậu ấy không chút nào để ý sự tồn tại của Bùi Ngữ, cứ ôm cánh tay của Lạc Mỹ Hoa làm nũng. Lạc Mỹ Hoa cực kỳ cưng chiều, thỉnh thoảng nhìn Bùi Ngữ với ánh mắt bối rối.
Lúc ăn cơm, Lâm Thư Tinh vào nhà vệ sinh, Lạc Mỹ Hoa mới đứng dậy ngồi bên cạnh Bùi Ngữ, dung tay vuốt ve má và tóc Bùi Ngữ: “Mẹ biết mấy năm nay gia đình con không quá tốt, con đã chịu khổ rồi, tiểu Tinh nói nó không để ý việc con đến, mẹ hy vọng con có thể dọn về nhà ở, chúng ta sẽ phụ trách tiền viện phí của mẹ nuôi con, con không cần quá lo lắng."
“Tiểu Tinh đã được nuông chiều từ nhỏ, lại là Omega, mẹ hy vọng con và tiểu tinh có thể sống hòa thuận với nhau."
Nói liên tiếp mấy câu, Bùi Ngữ lúng túng gật đầu, bên ngoài phòng riêng có tiếng bước chân từ xa đến gần, Lạc Mỹ Hoa quay đầu nhìn thoáng qua cửa, sau đó cười tủm tỉm trở lại chỗ ngồi.
Bữa cơm kết thúc, Bùi Ngữ mới nhớ tới muốn thương lượng cùng Lạc nữ sĩ, cậu ấy có thể tạm thời không dọn đến Lâm gia.
“Đương nhiên không thể, con lưu lạc bên ngoài thì tính là cái gì?"
“Mẹ giúp con chi trả tiền viện phí, con dọn về Lâm gia, không tốt sao?"
Người phụ nữ rất tự nhiên nghĩ mình là mẹ, rồi nói rất rõ ràng với Bùi Ngữ Giang Hạc chỉ là mẹ nuôi của cậu.
Ngắn ngủi vài ngày, Bùi Ngữ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận việc thân thế thay đổi quá lớn. Giang Hạc đối xử rất tốt với Bùi Ngữ, cậu không muốn sửa miệng nhanh như thế.
Trong lúc do dự, Lạc Mỹ Hoa đã tính tiền xong, cười nói: "Nào gọi một tiếng mẹ."
"......"
Đối diện với ánh mắt mong đợi của bà, trong lòng Bùi Ngữ không thoải mái, lại không muốn phụ lòng hy vọng của một người mẹ vừa tìm được con ruột, Bùi Ngữ thử mở miệng.
Qua mấy giây, cuối cùng Bùi Ngữ vẫn không thể mở miệng gọi ra tiếng, cậu cuối đầu, tay nắm chặt vạt áo, mím môi, từ khóe mắt thoáng thấy đôi lông mày của bà nhíu chặt.
Lâm Thư Tinh nhận bánh ngọt từ nhà hàng tặng lại cho khách VVVIP, tự nhiên nắm lấy cánh tay của Lạc Mỹ Hoa: “Mẹ, cậu ấy mới gặp mẹ lần đầu, cho em trai chút thời gian đi, lúc trước em ấy nghèo như thế, giờ là chim trĩ biến thành phượng hoàng, có lẽ sẽ không quen, ở nhà thêm vài ngày là quen thôi."
"......”
Lâm Thư Tinh xa cách nhìn Bùi Ngữ, cậu cảm nhận được sự bất thiện từ giọng điệu của Lâm Thư Tinh.
Lạc Mỹ Hoa: “Nói gì đó, con nói như thế không phải là nói luôn cả mẹ sao."
Nói thì nói như thế nhưng Lạc Mỹ Hoa cũng không thật sự nổi giận.
Lâm Thư Tinh là đứa con mà bà yêu thương từ nhỏ đến lớn, cuộc sống đầy đủ.
Lạc Mỹ hoa rất hưởng thụ ánh mắt súng bái của con trai đối với mình.
Công ơn dưỡng dục còn lớn hơn cả công ơn sinh thành, đó không phải là chứng cứ mà bà đã dạy ra đứa con cực kỳ ưu tú này hay sao?
Bà liếc nhìn Bùi Ngữ ăn mặc giản dị, tóc mái dài quá trán, chẳng trách là đứa con mà Giang Hạc nuôi dạy.
“Gia đình ban đầu của con thậm chí còn không khá giả, về sau đến Lâm gia rồi mẹ sẽ cẩn thận dạy dỗ lại."
Bùi Ngữ không thể chấp nhận được việc hai mẹ con trước mặt cậu mà làm tổn thương Giang Hạc, nên cải vã vài câu.
Lạc Mỹ Hoa tức giận, vẻ mặt đầy tự hào nói: “Vậy là con không muốn Giang Hạc nhận được điều trị tốt hơn sao, quậy cái gì nơi công cộng vậy?"Xung quanh có rất nhiều ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi, ấn tượng của Bùi Ngữ với bà ấy cũng xấu cực kỳ, cũng không còn mong đợi gì tình cảm của bà với cậu, cậu có Giang Hạc đã đủ rồi.
… …
“Tiểu thiếu gia, đến rồi, lúc xuống xe nhớ lấy hết đồ dùng cá nhân.” Tài xế nhắc nhở làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Ngữ.
Bùi Ngữ khựng một chút, rồi cười tự giễu, sau khi xuống xe thuận tay đánh giá cho tài xế năm sao.
Đêm khuya an tĩnh, bốt bảo an bên ngoài khu nhà giàu vẫn hoạt động, một đàn côn trùng nhỏ tụ tập quanh quầng sáng của đèn đường màu cam.
Bảo an trực ban nhìn thấy bóng dánh quen thuộc, mở cửa dựa theo lệ mà làm việc: “Xin lỗi, người chưa đăng ký không được phéo vào trong."
“Vâng.” Bùi Ngữ không lạ gì chuyện này.
Giá nhà ở và tài sản của khu nhà giàu này cực kỳ đắt đỏ , tương ứng với nó là an ninh nghiêm ngặt vô cùng.
Không phải chủ nhà, tất cả những người ra vào đều phải do chủ nhà đăng ký, những người định cư lâu dài trong khu nhà giàu giống như Bùi Ngữ, đáng lý là phải đăng ký từ sớm. Chủ nhà của Lâm gia lại cứ không đến, bảo an cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Anh cũng có nghe mọi người nhắc đến chuyện của Lâm gia, con ruột được tìm về không phải nên đối xử với nó tốt một chút hay sao?.
Bảo an lắc đầu, giống như vài đêm trước nói: “Không có đăng ký ở dài hạn, cần có người nhà ra đón."
Bùi Ngữ bất đắc dĩ gật đầu, cậu cũng không phải là không có chỗ ở, cho dù nhà của Giang Hạc đã đem đi thế chấp, nhưng vẫn có thể ở.
Nhưng vừa nghĩ đến Giang Hạc đang nằm trong bệnh viện tư nhân cao cấp, cậu không thể không cúi đầu.
Gửi tin nhắn cho Lâm Thư Tinh nói cậu đã đến cửa của tiểu khu.
Lúc đó Lâm Thư Tinh đang ăn khuya trong phòng khách, bỏ thức ăn trên tay xuống: "Mẹ, em con về rồi, trời cũng tối, con ra ngoài đón em ấy."
“Tiểu tử kia, đã nói bao nhiêu lần là không cần ra ngoài làm thêm kiếm tiền, nhất quyết không nghe… trong nhà thiếu chút tiền đó sao?” Lạc Mỹ Hoa khẽ hừ một tiếng: "Vẫn là tiểu Tinh tốt, đêm nào cũng ra đón em trai."
Lâm Thư Tinh mặc áo khoác: “Cậu ấy là em trai con mà, lại nói em ấy vừa về nhà không lâu, vừa lúc có thể bồi dưỡng tình cảm."
***
Bóng đêm đặc sệt như mực, nửa vầng trăng ẩn trong làn mây mỏng. Ánh trắng trắng lạnh chiếu trên đường đá lát bằng những viên đá ấm áp, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Bùi Ngữ đi theo phía sau Lâm Thư Tinh, chỉ có tiếng côn trùng trên cỏ xào xạc và tiếng bức chân.
Dọc theo dường đi, cuối cùng cũng đến biệt thự sáng sủa của gia tộc Lâm gia, bên ngoài cánh cổng sắt, Lâm Thư Tinh đột nhiên quay đầu lại. Một đôi mắt dài và hẹp có chút giống với Giang Hạc: “Tôi nói này, cậu có thể cút khỏi nhà tôi sớm chút không?"