Nữ Phụ Độc Ác Muốn Hoàn Lương

Chương 21: Anh hùng cứu mỹ nhân

Không biết vì sao nhưng mỗi lần gặp Linh Chi anh đều cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn.

Một bên muốn đối xử tốt với cô ta một bên lại muốn xử lý cô ta càng nhanh càng tốt.

Có điều anh chẳng có lý do hay động cơ gì để xử cô ta cả. Mà đã không thể xử, anh chỉ có thể chạy.

Thế nên Linh Chi vừa chạy đến chỗ anh định chào hỏi đã thấy anh leo nhanh lên một chiếc xe rồi chuồn mất. Điều này khiến cô ta cực kỳ khó hiểu.

Cô ta đã làm gì khiến anh ghét mình sao?

Hình như không có mà. Cô ta thậm chí còn chẳng có cơ hội trò chuyện riêng với anh lấy một lần nữa.

Nên là, vì sao anh thấy cô ta là tránh mặt?

Trong lúc cô ta đang ngơ ngác, cô bạn đi bên cạnh vỗ vai cô ta, kéo người về thực tại:

- Linh Chi, cậu lại ngây ngẩn gì đấy?

Lệ Thu cảm thấy bạn mình dạo gần đây rất lạ, không chăm chỉ học hành cũng không hay đi làm thêm mà cả ngày chạy lung tung không thấy bóng dáng, không thì cũng ngẩn người không biết đang nghĩ cái gì. Nếu cô còn tiếp tục như vậy sẽ mất học bổng kỳ này đấy.

- Không có gì.

Linh Chi lắc đầu, lại cùng cô bạn đi tiếp. Có điều khi bọn họ đến nơi cần tìm lại nghe tin người ta vừa chuyển đi rồi.

- Cô ấy ghét chúng ta à?

Đan Thư và bọn họ học chung mấy lớp, tính cách cũng cởi mở hoà đồng còn học giỏi nên bọn họ định lập nhóm học tập với cô, còn dụ cô vào câu lạc bộ tình nguyện với bọn họ, dẫu sao gia cảnh nhà cô rất giàu có, có cô tham gia bọn họ sẽ tiết kiệm được kha khá chi phí. Chỉ là không biết vì sao Đan Thư tránh bọn họ như tránh tà, vừa nhìn thấy người còn chưa kịp gọi đã chạy mất dạng, vất vả lắm mới hỏi được địa chỉ phòng trọ của cô cô đã vội vàng chuyển mất.

Phải ghét nhau đến cỡ nào mới có thể làm đến bước này chứ?

Linh Chi cũng chẳng hiểu ra làm sao, chỉ có thể quay về trước, đợi đến lớp gặp cô hỏi lại sau cũng được. Dù sao bọn họ học chung tận bốn lớp.

Ừm, cứ thế đi.

Nghĩ vậy trong lòng cô ta mới thấy thoải mái hơn giây lát. Nhưng cảm giác này cũng không kéo dài được lâu lắm, sau vài ngày liền không gặp được Đan Thư, bọn họ đi tìm hiểu mới biết cô bỏ hết cả bốn lớp học chung với bọn họ rồi, còn tham gia vào một câu lạc bộ thể thao. Lệ Thu nghe tin xong im lặng rất lâu mới nghẹn ra được một câu:

- Xem ra cậu ấy thật sự rất ghét chúng ta.

Mấy môn học quan trọng là thế mà bỏ là bỏ, thân là ma bệnh đi học Quốc phòng có một tuần ngất tận bốn lần, cuối cùng phải cho thi lý thuyết mới qua môn mà lại thà chọn câu lạc bộ thể thao chứ không thèm vào câu lạc bộ của bọn họ.

- Có lẽ là hiểu lầm, để hôm nào tớ hỏi cậu ấy lại lần nữa.

Lệ Thu chẳng hiểu sao bạn mình lại cố chấp với Đan Thư, quyết lôi kéo cô ấy về nhóm của mình như vậy nên không cho ý kiến, chỉ là cô từ bỏ việc cùng cô ấy đi tìm Đan Thư. Da mặt của cô chưa dày đến mức bị một người từ chối hết lần này đến lần khác mà vẫn bám người ta không rời.

- Vậy cậu tìm cậu ấy nói chuyện nhé, tớ thử đi tìm người khác.

Nói rồi cô bạn chuồn luôn để lại Linh Chi đứng một mình đìu hiu trong gió.

Buổi tối trên đường trở về phòng trọ cô ta cứ nghĩ mãi không hiểu vì sao Đan Thư lại né tránh mình như vậy? Cô cũng từng gây thù với cô ấy à?

Đang suy nghĩ cô chợt nhìn thấy Đan Thư thập thò như ăn trộm ở sau bụi hoa, thi thoảng lại thò đầu nhìn về một phía. Linh Chi không tự chủ được nhìn theo cô thì thấy Việt Vũ đang cùng một người đàn ông từ trong chung cư Xanh đi ra.

Hiểu rồi. Ra là đang trốn người ta.

Nhưng mà người ta đã biết cô trốn ở đó từ đời nào rồi, còn cố ý đứng ở ngay lối ra vào để cô không về được nhà cơ. Nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Linh Chi không biết là lúc cô ta nhìn thấy Đan Thư thì cô cũng nhìn thấy cô ta rồi. Hai mắt cô sáng rỡ chẳng khác nào đèn pha ô tô.

Hai người kia không diễn ra một màn mỹ nhân cứu anh hùng thì không ma sát ra tình yêu phải không. Đã thế cô sẽ tạo cơ hội cho bọn họ.

Chỉ cần bọn họ yêu nhau, Việt Vũ sẽ không đến tìm cô nữa. Cô có thể thoải mái mà sống rồi.

Quyết vậy đi.

Đan Thư lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ của mình:

- Chú Hưng, chú tìm giúp cháu một vài người có hình xăm với mặt dữ dữ một chút ạ. Cháu muốn nhờ họ làm chút việc.

- Được.

Chú Hưng tuy tò mò nhưng không hỏi thêm điều gì mà gật đầu đồng ý luôn.

Đan Thư mượn được người xong lập tức cho bọn họ vào nhóm chat phân công công việc.

Khi đang định bảo họ vây đánh Việt Vũ cô bỗng dừng lại.

Việt Vũ rất giỏi võ, còn thông minh nữa nên cô không cho người đánh thật anh sẽ nghi ngờ. Nhưng mà cô không nỡ đánh anh, anh đủ thảm rồi.

Ờm, cho nên cô chỉ có thể di dời mục tiêu sang Linh Chi thôi, cô ấy không biết võ, nhìn còn mềm yếu như thế chắc doạ hai ba câu là đủ rồi nhỉ.

Dù sao mỹ nhân cứu anh hùng hay anh hùng cứu mỹ nhân cũng chẳng có gì khác biệt, cứ ma sát ra tình yêu là được.

Haha!

Mình thật là thông minh.

Tự sướиɠ xong người tự cho mình là thông minh nào đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Việt Vũ cười mờ ám.

Bây giờ anh có thể trách em vì doạ sợ vợ tương lai của anh, nhưng sau này anh sẽ phải quay lại cảm ơn em đấy, ha ha!

Đan Thư lập tức thông báo vào nhóm chat mục tiêu mình muốn xử lý là một cô gái.

[Các chú chỉ cần doạ cô ấy một chút là được nhé.]

[Vâng, cô chủ.]

Mấy người kia nhận lệnh xong lập tức hành động. Tức thì một nhóm người đàn ông từ trong một chiếc xe ô tô gần đó đột ngột xuống xe, xông về phía Linh Chi. Bọn họ cực kỳ chuyên nghiệp né tránh camera, né tránh tầm mắt của mọi người mà kéo Linh Chi đến một chỗ đủ cho mình Việt Vũ nhìn thấy.

Đương nhiên rồi, vở kịch này mục đích diễn cho anh xem mà, không để anh nhìn thấy bọn cô diễn kịch cho không khí chắc.

Đan Thư thò nửa cái đầu ra khỏi bồn hoa quan sát, khi thấy Việt Vũ dường như không hề để ý đến động tĩnh bên kia cô gấp đến dậm chân.

Anh mắt lé hay sao mà không nhìn thấy con gái nhà người ta bị bắt nạt? Mau đi cứu người đi kìa!

Mặc kệ cô gào thét trong lòng thế nào thì anh cũng bất đứng im bất động ở đó, thậm chí không biết có phải ảo giác của cô không mà cô lại thấy anh hình như đang nhìn về phía mình.

Anh nhìn cô làm gì? Mau đi cứu vợ anh đi kìa? Cô ấy đang bị người ta bắt nạt đấy!

Nhìn, nhìn, còn nhìn nữa... hình như anh thật sự đang nhìn cô. Cô bị lộ rồi sao?

Đợi khi cô ý thức được điều này anh đã đi đến gần chỗ cô. Đan Thư vội vàng quay người bỏ chạy nhưng bị anh xách cổ như xách gà con lên xe ô tô lái thẳng đến nhà của mình. Đợi xách cô đặt lên ghê sô pha xong anh mới hỏi cô:

- Anh ăn thịt em hay sao mà lần nào em thấy anh cũng chạy không vậy? Còn cả... tại sao em lại muốn anh ở cùng Linh Chi?

Từ lần đầu gặp lại cô anh đã cảm thấy cô là lạ rồi, sau đó cứ mỗi lần thấy cô gái tên Linh Chi là cô lại né anh như né tà, bây giờ còn muốn tác thành cho anh và cô ta nữa.

- ...

Anh không ăn thịt em nhưng ánh mắt của anh lại muốn băm em thành trăm mảnh đấy.

Hơn nữa cô còn ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Anh tức giận rồi!

Đan Thư như bị điểm huyệt, cho dù tư thế ngồi kỳ cục lại không thoải mái, còn cả việc mặt đối mặt với anh ở khoảng cách gần khiến cô cảm cảm giác khó thở như bị rút cạn không khí càng khiến cô muốn ngất hơn.

Hay... cô giả ngất để qua ải nhỉ?

- Haiz, em nghỉ ngơi đi.

Thấy cô sợ mình đến độ này Việt Vũ cũng chỉ đành rời đi trước. Đến khi anh đi khuất rồi cô mới nằm bẹp lên ghế sô pha vỗ về trái tim yếu đuối của mình.

Việt Vũ vừa rồi đáng sợ thật đấy, hic!

Đợi bình tĩnh lại cô mới lấy điện thoại ra hỏi nhóm vệ sĩ rồi bảo họ thả "mỹ nhân" đi, "anh hùng" giờ không ở đấy còn diễn kịch cái gì nữa.

Giải quyết xong cô nằm bẹp lên sô pha nghỉ ngơi. Đợi đến khi thấy trần nhà là lạ mới nhớ ra mình đang ở nhà anh, mà chủ nhà thì chạy đi đâu mất rồi.

Đan Thư do dự rất lâu vẫn không dám tự ý bỏ về. Cô sợ anh đánh gãy chân cô.