Ngày Phượng Hoàng Hoa Nở, Là Ngày Em Nhận Ra Anh!

Chương 1: Màn cầu hôn độc nhất vô nhị

“Một... hai...ba...”

- Mở mắt ra đi!

“Wow”

Thiếu nữ hai mắt tròn xoe, nét mặt có phần ngạc nhiên nhưng không giấu vui mừng.

- Thật đẹp!

Một cặp thiếu niên nhìn cây phượng hoàng to lớn không ngừng tán thưởng.

Nắng chiều vàng nhàn nhạt khẽ xuyên qua từng kẽ lá, gió đưa thoang thoảng hương thơm dịu ngọt của hoa quả dại xa xa.

Nổi bật giữa biển cỏ xanh rì, độc nhất một cây phượng hoàng đang đơm hoa đỏ rực, trĩu nặng từng tán cây, như điểm xuyến cho bức tranh thiên nhiên đơn điệu trở nên thơ mộng và rất có hồn.

- Có thích không?

Chàng trai khẽ hỏi.

- Thích! Rất thích! Thật đẹp quá!

Chàng trai không nói gì nữa, khóe miệng cong lên tỏ vẻ hài lòng.

- Sao anh biết nơi này, lại còn có cả cây phượng hoàng này nữa?

- Không phải em từng nói là thích ngắm hoa phượng hoàng nở rộ hay sao?

Dứt lời chàng trai thầm nghĩ trong lòng:

“ Chỉ cần em nói thích, mọi thứ anh đều dành cho em.”

- Anh là tuyệt vời nhất! Không ai bằng a Hàn của em được!

Trước mỹ cảnh nhân gian khiến người ta khó mà kiềm lòng được, cô gái đắm chìm say mê, trong vô thức ngẫu hứng vẫy tay múa một điệu.

Những động tác uyển chuyển, từng cái uốn tay, lắc vai hay nụ cười trong trẻo làm chàng trai trẻ say đắm mãi không thôi.

Gió rung khe khẽ khiến cho những cánh hoa rơi xuống tạo thành một hiệu ứng "mưa hoa" vô cùng đặc sắc tô điểm cho màn trình diễn có một không hai.

Chàng trai ngẩn ngơ ngắm nhìn thiếu nữ kiều diễm trước mặt. Sự âu yếm ánh lên trong đôi mắt kẻ si tình khiến bất kỳ cô gái nào trên thế gian này cũng phải đắm say.

Dáng vẻ ngẩn ngơ của anh vừa hay lại lọt vào mắt cô gái.

Bất chợt cô tiến lại gần đưa tay ra, tinh nghịch nói:

- Hỡi vị thiếu gia điển trai này, có muốn nhảy với bổn tiểu thư một điệu hay không?

Anh cuối người, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay xinh đẹp của cô và bảo:

- Làm sao tôi có thể từ chối vinh hạnh được nhảy với vị tiểu thư xinh đẹp này chứ?

Hai người tận hưởng những giây phút vui vẻ bên nhau. Mặc dù chưa từng bày tỏ chính thức nhưng mỗi người đều rõ lòng đối phương.

Hai con người, hai trái tim nhưng cùng chung một nhịp đập.

Thế nhưng có trời mới biết được họ có còn được ngắm hoa phượng hoàng cùng nhau thêm lần nữa hay không.

Một người là cháu trai đích tôn của Thẩm gia quyền uy bật nhất nước X, một người là thiên kim tiểu thư Liễu gia cũng tôn quý vạn phần. Đáng sợ hơn là hai gia tộc này không những nắm trong tay kinh tế của một nước mà còn có mối quan hệ bạn bè thân thiết với nhau.

Thẩm Thiên Hàn và Liễu An Nghi là thanh mai trúc mã, hôn ước cũng được quyết định khi cả hai còn ở trong bụng mẹ. Thẩm Thiên Hàn lớn hơn Liễu An Nghi 5 tuổi. Từ nhỏ cậu cảm thấy chán ghét việc liên hôn này vì cậu phải lấy một người còn chưa sinh ra đời chứ đừng nói là chưa từng gặp.

Thế nhưng chứng kiến An Nghi từ lúc còn bế trên tay cho đến lúc biết đi chập chững, động lòng thức tỉnh một thứ tình cảm lấn át cả cảm giác chán ghét ban đầu, cậu yêu thương cô bé này vô cùng, dặn lòng thực tâm muốn bảo vệ cô suốt đời.

Từ đó cả hai quấn quýt lấy nhau như hình với bóng.

Cả hai gia tộc ai nấy đều rất vui và mong chờ đến ngày liên hôn, không chỉ vì củng cố địa vị mà họ thực sự yêu thích lũ nhỏ.

Nói không sai nếu như vận mệnh do ông trời sắp đặt thì ai cũng phải ghen tị vì sao mình không được sinh ra ở vạch đích như thế.

Quay lại khung cảnh lãng mạn với hai con người đang trong tâm thế hòa quyện vào nhau trong từng bước chân.

Những chú chim họa mi hót líu lo như đang chung vui cùng đôi bạn trẻ tạo nên một giai điệu đặc biệt làm nền cho điệu nhảy. Chú chim cũng rất biết phối hợp với người, tiếng hót dừng lại đúng vào nhịp cuối cùng và điệu nhảy kết thúc bằng một cái cuối chào kiểu hoàng gia.

Tất cả chỉ mới là bắt đầu cho một sự kiện quan trọng.

Bất ngờ Thẩm Thiên Hàn khụy gối, lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tinh xảo:

- Tiểu Nghi! Hôm nay là ngày em tròn 18 tuổi. Anh đã đợi ngày này 18 năm để có thể trao cho em chiếc nhẫn này.

- Anh chứng kiến em từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành rồi từ từ thay đổi định kiến về hôn ước của chúng ta. Anh nhận ra mình thật lòng yêu thương muốn bảo vệ em cả đời.

- Anh, Thẩm Thiên Hàn xin hứa, tình cảm của anh dành cho em trước sau như một. Nguyện suốt đời yêu thương, trân trọng, bao dung, bảo vệ Liễu An Nghi.

- Vậy nên em có bằng lòng cho anh một cơ hội không?

An Nghi lúc này rất đỗi bất ngờ xen lẫn cảm động không nói nên lời.

- Em....

- Em xem em kìa... Thiên Hàn mỉm cười.

"Trông em ấy thật đáng yêu làm sao."

Anh tiếp lời:

- Anh biết. Thế nên An Nghi, bây giờ anh sẽ hỏi và em chỉ cần gật đầu nếu đồng ý hoặc lắc đầu nếu không muốn, có được không?

An Nghi gật đầu e lệ.

- Tiểu Nghi! Em có thích anh không?

Liễu An Nghi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Thẩm Thiên Hàn mong chờ hỏi tiếp:

- Em có nguyện để anh chăm sóc em suốt đời, để em một đời vô lo vô nghĩ, chúng ta yêu thương nhau đến già hay không?

An Nghi lúc này không kiềm lòng được mà bật khóc, cô đáp lại với giọng khe khẽ vì tiếng nấc:

- Hức... em xin lỗi....

Mặt Thiên Hàn biến sắc... Anh khá hoảng sợ, trong lòng cảm giác có phần mất mát.

Lần đầu tiên tỏ tình của anh thất bại rồi ư?

Mặc dù khá hụt hẫng nhưng anh vẫn cố tỏ ra là mình ổn.

- Được rồi! Cho dù ý kiến của em như thế nào anh vẫn sẽ tôn trọng. Mình còn nhiều thời gian mà!

Liễu An Nghi bất ngờ quay xe:

- Em xin lỗi không thể gật đầu... vì em muốn chính miệng nói ra điều này.

- Em thích anh!

- Nhỏ quá anh nghe không rõ!

An Nghi hét to vào không trung:

- Em thích anh! Em nói là em thích anh! Liễu An Nghi muốn lấy Thẩm Thiên Hàn!

Thẩm Thiên Hàn lúc này mọi cảm xúc trong lòng như bùng nổ. Không có một mỹ từ nào có thể diễn tả chính xác được niềm hạnh phúc của một con người vừa mới trải qua cảm giác hụt hẫng tột độ giờ đây lại chìm trong vỡ oà vui sướиɠ.

Anh nhanh chóng đeo nhẫn vào không để cô có cơ hội đổi ý. Nhấc bổng người cô lên xoay vòng vòng, còn không quên nói:

- Em còn trêu anh, làm anh cứ tưởng em dám từ chối anh đấy!

Giọng điệu có phần hờn dỗi.

- Hi Hi! Không phải anh nói là anh đợi em 18 năm rồi sao, tính em không thích phụ lòng người khác đâu.

- Này! Người khác là sao? Thế là ai cũng được à?

An Nghi vừa cười vừa bỏ chạy:

- Chỉ mình anh!

Liễu An Nghi là của riêng Thẩm Thiên Hàn mà thôi!

Lần đầu tiên tỏ tình của thiếu gia nhà họ Thẩm cũng thành công rồi!