Nói xong năm chữ “Cô mà cũng xứng sao”, Tạ Hoằng Văn liền đứng dậy, lên trên tầng. Còn Lý Kha Y thì ngỡ ngàng, không thể tin nổi Tạ Hoằng Văn lại nói với cô ta như vậy.
Cô ta không muốn tin Tạ Hoằng Văn lại đối xử với cô ta như thế. Cô ta không muốn tin!
Nhất định là do Hứa Nhan Du đã nói gì đó với Tạ Hoằng Văn, cho nên anh hiểu lầm cô ta nên mới đối xử với cô ta như thế.
Lý Kha Y nghĩ như vậy thì lại càng căm ghét Hứa Nhan Du. Cô ta nghĩ nhất định sẽ không cho Hứa Nhan Du được sống yên ổn.
Vài ngày sau.
Tạ Hoằng Văn có việc phải ra nước ngoài mấy ngày liền.
Hứa Nhan Du ở trong biệt thự vô cùng buồn chán. Mặc dù có điện thoại, sách, tivi, lại còn có rất nhiều người làm cùng cô nói chuyện. Nhưng vì không có Tạ Hoằng Văn, cho nên cô không tài nào vui nổi.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn ở nước ngoài cũng không vui.
Anh nhận ra bản thân muốn về biệt thự, anh nhận ra bản thân muốn về gặp Hứa Nhan Du.
Trong mấy ngày này, Hứa Nhan Du có nhắn tin cho anh. Nhưng ngày đầu cô nhắn rất nhiều, còn những ngày sau thì lượng tin nhắn lại dần ít đi. Điều đó khiến cho anh cực kỳ không vui, anh nghĩ có phải Hứa Nhan Du đang dần dần chán nói chuyện với anh rồi không.
Tuy nhiên, anh lại không xem lại cách nhắn tin của mình. Hứa Nhan Du nhắn tin rõ nhiều, nhưng anh chỉ đáp: “Ờ”, “Ừ”, “?”, “!”,...
Vì vậy, Hứa Nhan Du nghĩ rằng anh không thích nhắn tin lắm, cho nên mới dần dần nhắn ít đi.
Vài ngày sau.
Tại một buổi tiệc ở nước ngoài.
Tạ Hoằng Văn ngồi nói chuyện với mấy đối tác người Đức. Mà hầu như bên cạnh mấy đối tác ấy đều có vợ hoặc là người tình đi cùng, còn bên cạnh Tạ Hoằng Văn thì chỉ có anh đầu đinh.
Trước kia gặp đối tác cũng là tình trạng như vậy, bên cạnh Tạ Hoằng Văn cũng không hề có một người phụ nữ nào. Nhưng trước kia điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến anh, còn bây giờ anh lại cảm thấy không vui vì điều đó.
Những đối tác khác đều có người phụ nữ của mình, còn anh thì không.
Tạ Hoằng Văn không khỏi nghĩ đến Hứa Nhan Du. Mà nghĩ đến cô rồi, nội tâm anh lại rất mâu thuẫn.
Anh vừa muốn đưa Hứa Nhan Du đi gặp những người mà anh quen, để cho tất cả bọn họ biết rằng bên cạnh anh có một người phụ nữ là cô. Nhưng anh lại vừa muốn giấu cô đi, không cho bất kỳ ai biết đến cô cả.
Thật là kỳ lạ!
Đến khi buổi tiệc kết thúc.
Tạ Hoằng Văn uống khá nhiều rượu nên hơi say, nhưng anh vẫn đến nhanh chóng đi đến sân bay. Anh đã đặt một chuyến bay để bay về nước trong ngày hôm nay.
Anh muốn về biệt thự, anh muốn nhìn thấy cô.
Mấy tiếng sau, chuyến bay kết thúc. Vệ sĩ đem xe đến sân bay đón anh về biệt thự.
Ngồi trong xe, Tạ Hoằng Văn lấy điện thoại trong túi áo ra, trong lòng muốn nhắn cho Hứa Nhan Du biết là anh sắp về rồi. Thế nhưng, nhìn thấy bây giờ đã muộn, anh cuối cùng lại không nhắn nữa.
Thay vào đó, Tạ Hoằng Văn lướt điện thoại, lẳng lặng xem lại lịch sử tin nhắn giữa anh và Hứa Nhan Du trong nhiều ngày qua.
Trong số đó, có một tin nhắn Hứa Nhan Du nói là nhớ anh. Kết quả, anh lại chỉ nhắn lại một chữ: [Ờ.]
Lướt tiếp, Tạ Hoằng Văn thấy một bức ảnh selfie mà Hứa Nhan Du gửi cho anh, đi kèm là một tin nhắn: [Anh thấy bức này của em có đẹp không?]
Kết quả, Tạ Hoằng Văn lại trả lời một dấu: [?]
Bây giờ nhìn thấy dấu “?” này, Tạ Hoằng Văn đang ngà ngà say không khỏi cau mày, trong lòng thầm mắng bản thân: Tại sao mày lại gửi dấu “?” chứ? Thấy cô ấy đẹp thì nhắn một chữ “đẹp” không được sao, làm bộ làm tịch cái gì?
Tạ Hoằng Văn vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào bức ảnh xinh đẹp của Hứa Nhan Du. Trong ảnh, cô mặc một chiếc váy hai dây phong cách dễ thương.
Lúc mới nhìn thấy bức ảnh này, Tạ Hoằng Văn cũng cảm thấy cô vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp. Nhưng bây giờ nhìn lại, anh không hiểu sao mình lại thấy cô thật quyến rũ.
Bờ vai mảnh khảnh, cần cổ trắng ngần, vùng ngực nhấp nhô,... Tất cả đều là sự hấp dẫn trí mạng đối với Tạ Hoằng Văn.
Yết hầu anh khẽ động, cơ thể anh bắt đầu khô nóng. Đúng lúc này, xe đã về đến biệt thự.
Tạ Hoằng Văn liền đút điện thoại vào trong túi, sau đó mở cửa xe rồi gấp gáp đi vào trong biệt thự.
Vào biệt thự rồi, anh liền đi thẳng lên tầng hai, sau đó bước về phía phòng của Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lúc này đang say giấc, không ngờ rằng đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa mở “cạch” một cái. Ngay sau đó là tiếng công tắc điện được bật lên, căn phòng thoáng chốc đã sáng chưng như ban ngày.
Hứa Nhan Du không khỏi nhíu mày, hai mắt lim dim mở ra thì liền thấy Tạ Hoằng Văn đang đóng cửa lại rồi khóa vào.
Mà cô nhìn thấy Tạ Hoằng Văn thì có hơi bất ngờ, khuôn mặt vẫn còn đang ngái ngủ có chút vui mừng mà nói: “Anh về rồi đấy à.”
“Ừm.” Tạ Hoằng Văn vừa nói vừa cởϊ áσ comple ra rồi vứt xuống đất. Sau đó, anh lại cởi thắt lưng ra rồi tùy tiện quăng đi.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì khó hiểu, liền hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Hoằng Văn lại hơi đỏ mặt, sau đó bảo Hứa Nhan Du: “Không được nhìn!”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng nhắm mắt lại, không nhìn nữa. Trong lòng cô nghĩ thầm: Cởi đồ ở phòng mình lại không cho mình nhìn, Hoằng Văn đúng là khó hiểu. Hơn nữa cởi đồ ra làm gì? Muốn tắm sao?
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì Tạ Hoằng Văn đã cởi xong áo sơ mi. Ngay sau đó, chiếc quần dài cũng nhanh chóng được cởi ra.
Hứa Nhan Du lại tò mò nên ti hí mắt, muốn nhìn Tạ Hoằng Văn.
Kết quả, cô liền nhìn thấy anh cởi cả qυầи ɭóŧ rồi ném lên giường của cô. Quan trọng là qυầи ɭóŧ bị cởi ra rồi, Hứa Nhan Du ngay lập tức nhìn thấy vật đó của Tạ Hoằng Văn đã cứng rắn, dựng thẳng lên, trông cực kỳ dọa người.
Nhưng còn dọa người hơn nữa là lúc này, Tạ Hoằng Văn lại lao lên giường của Hứa Nhan Du rồi nằm đè lên cô.
Hứa Nhan Du ngay tức khắc bị hương rượu trên người Tạ Hoằng Văn xộc thẳng vào mũi. Mà sau đó, đầu lưỡi cô cũng nếm được vị rượu, bởi vì Tạ Hoằng Văn đã điên cuồng hôn cô, đưa lưỡi vào khoang miệng cô mà khuấy đảo.
Còn hai bàn tay anh thì mò lên người cô, không ngừng sờ soạng khắp mọi nơi. Lúc này cô lại đang mặc bộ quần áo ngủ, áo là áo cộc tay, quần thì là quần đùi.
Tạ Hoằng Văn một tay mơn trớn, vuốt ve đùi cô. Một bàn tay khác lại luồn vào trong áo, say mê mà xoa nắn ngực cô.
Hứa Nhan Du đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì khẽ rêи ɾỉ, hai tay đẩy nhẹ Tạ Hoằng Văn ra.
Nhưng Tạ Hoằng Văn giống như một con thú mạnh mẽ, hoàn toàn áp đảo cô. Anh tham lam hôn cô, chiếc lưỡi anh lại giống như một con rắn mà quấn lấy lưỡi cô, vừa muốn đoạt hết vị ngọt trong khoang miệng cô, lại vừa muốn bắt cô phải nhận lấy hương vị của anh.
Bàn tay anh thì liên tục mơn trớn, vuốt ve, xoa nắn mọi nơi trên cơ thể cô. Đến lúc cô vì nụ hôn mà thấy khó thở, đôi môi anh liền rời khỏi đôi môi cô, còn bàn tay anh thì mạnh mẽ vén áo cô lên thật cao.
Sau đó anh liền cúi đầu, ngậm lấy bầu ngực căng tròn của cô rồi điên cuồng hôn mυ'ŧ.
Cô lại bị sự cuồng nhiệt của anh làm cho vừa say mê vừa sợ sệt, cổ họng khó khăn phát ra tiếng: “Hoằng Văn… Anh dừng lại đi…”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại không hề dừng lại, miệng anh còn ngậm chặt lấy nụ hoa trên ngực cô rồi tham lam thưởng thức. Mà bàn tay anh lại đi xuống, luồn vào ống quần của Hứa Nhan Du mà bóp lấy bờ mông cô.
Hứa Nhan Du xấu hổ mà giãy giụa, Tạ Hoằng Văn lại mạnh bạo mà kéo quần của cô xuống.
Hứa Nhan Du muốn giữ chiếc quần lại nhưng không được, Tạ Hoằng Văn đã thô bạo mà cởi chiếc quần đùi của cô ra rồi ném đi, để lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ màu đen mà cô đang mặc trên người.
Sau đó, anh lại nằm đè lên người cô rồi mạnh mẽ mà hôn cô, bàn tay lại vuốt ve cơ thể cô rồi mạnh bạo cởϊ áσ của cô ra.
Thế rồi tiếp đó, bàn tay anh lại luồn vào trong qυầи ɭóŧ của cô mà khám phá nơi bí mật ấy của cô.
Mềm mại.
Ẩm ướt.
Tạ Hoằng Văn rất thích, mà anh cũng thật sự là gấp lắm rồi.
Vì thế, anh vội vàng muốn cởi nốt vật cuối cùng trên người của Hứa Nhan Du ra. Nhưng Hứa Nhan Du lúc này lại vội vàng nói: “Đừng… Đừng mà…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì cúi xuống mà say mê hôn liếʍ cổ cô. Vừa hôn, anh vừa nói: “Ngoan… Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Hứa Nhan Du mơ màng hỏi: “Chịu trách nhiệm gì cơ?”
Tạ Hoằng Văn lại mãnh liệt hôn lấy môi cô, bàn tay kéo chiếc qυầи ɭóŧ của cô xuống rồi bảo: “Cưới cô.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì ngây ngẩn trong giây lát. Mà chiếc quần của cô lúc này lại bị kéo qua đầu gối, Tạ Hoằng Văn đang định cởi nó ra thì Hứa Nhan Du lại vội vàng giữ lấy, sau đó lắc đầu rồi bảo: “Không được… Không có bao…”
Ai ngờ, Tạ Hoằng Văn lại nói: “Tôi muốn bắn vào bên trong cô.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì vừa ngượng vừa giận, liền dùng hết sức mình mà quát Tạ Hoằng Văn: “Không được!”
“Sao lại không được? Cô chê tôi sao?” Tạ Hoằng Văn ôm lấy Hứa Nhan Du, ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ nhìn chằm chằm vào cô mà nói. “Cô không được chê tôi. Tôi không mắc bệnh gì cả. Tôi còn chưa làm chuyện đó với ai, tôi chỉ muốn làm với cô. Cô không được chê tôi!”