Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi

Chương 8: Giấc mơ.

Đêm đến.

Tạ Hoằng Văn bỗng mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, một cô gái tóc dài bị anh bóp cổ.

Anh không nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy mà chỉ thấy cô ấy đang giãy giụa, cố gắng thoát khỏi bàn tay anh.

Anh muốn buông cô ấy ra nhưng lại không điều khiển được cơ thể. Sau đó anh lại nghe tiếng nức nở của cô ấy, cô ấy nghẹn ngào nói với anh: “Hoằng Văn… Anh nhìn kỹ đi… Em không phải Tô Thấm Di… Em là Hứa Nhan Du, là người yêu của anh!”

Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì sửng sốt.

Lúc này khuôn mặt của cô gái từ từ trở nên rõ ràng, Tạ Hoằng Văn lại càng sửng sốt hơn.

Khuôn mặt của cô gái này vô cùng xinh đẹp, nhưng trông giống y hệt… như Hứa Nhan Du - người bạn cùng phòng với anh.

Chỉ khác là Hứa Nhan Du tóc ngắn, còn cô gái này thì có mái tóc dài hơn.

Tạ Hoằng Văn thật sự hoang mang, nhưng đột nhiên cô gái kia lại biến mất,

Ngay sau đó, anh đột nhiên quay lại cái ngày đầu tiên mà Hứa Nhan Du chuyển đến ký túc xá.

Anh không nhìn rõ khuôn mặt Hứa Nhan Du, chỉ biết là mình lại vô tình đẩy ngất cô rồi chạy đi tìm người quản lý ký túc xá.

Không ngờ rằng đến lúc anh cùng người quản lý vào phòng, cô liền chạy đến tát mạnh vào mặt anh, sau đó dùng những lời lẽ kinh tởm để mắng chửi anh thậm tệ.

Người quản lý muốn ngăn lại thì cô liền nói rằng anh cố tình đẩy cô, anh muốn cô đập đầu xuống đất chết. Sau đó cô liền thu dọn hành lý rời khỏi phòng, còn nói rằng cô sẽ không bao giờ ở cùng cái loại người dơ bẩn như anh.

Sáng hôm sau đến lớp, cô lại xông đến chửi mắng anh, còn cùng những bạn học khác bắt nạt anh.

Tạ Hoằng Văn siết chặt bàn tay, bên tai là những lời chửi rủa cay nghiệt.

Anh biết ngay mà! Không có bất cứ ai đối tốt với anh cả.

Không có bất cứ ai!

Anh ngẩng đầu lên, anh muốn nhìn kỹ những kẻ đang chửi rủa anh, anh muốn tất cả những kẻ đó phải đau khổ.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang chửi rủa mình, anh lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Khuôn mặt người này thật giống với Hứa Nhan Du, nhưng người này không phải là Hứa Nhan Du.

Hứa Nhan Du - người mặc quần áo của anh, người đưa đồ ăn cho anh, người giúp anh trong nhà vệ sinh nam,... không phải người này.

Đúng lúc này, Tạ Hoằng Văn chợt nhớ tới lời của cô gái tên Hứa Nhan Du vừa nãy.

Cô ấy nói: “Hoằng Văn… Anh nhìn kỹ đi… Em không phải Tô Thấm Di… Em là Hứa Nha Du, là người yêu của anh!”

Tạ Hoằng Văn nhớ ra đến đây thì đầu lại chợt đau, mà bên tai anh bỗng nhiên lại truyền đến tiếng nói:

“Hoằng Văn, anh nhớ cho kỹ. Em là Hứa Nhan Du, là người yêu tương lai của anh. Em là người yêu anh nhất trên đời này, và em cũng là người mà anh yêu nhất trên đời này. Cho nên nếu anh đối xử không tốt với em, thì anh nhất định sẽ phải hối hận.”



Buổi sáng.

Tạ Hoằng Văn giật mình thức giấc.

Giấc mơ đêm qua rất chân thật, khiến cho anh cảm thấy giống như mình vừa nhớ lại những chuyện diễn ra trong quá khứ vậy.

Quay đầu nhìn về phía chiếc giường bên cạnh, lúc này Hứa Nhan Du vẫn còn đang ngủ.

Hứa Nhan Du.

Người yêu tương lai của anh, người yêu anh nhất, cũng là người mà anh yêu nhất.

Tạ Hoằng Văn nhớ đến những lời sến súa này thì hai tai liền đỏ lên, trong lòng cảm thấy thật ngớ ngẩn và vô lý.

Một lát sau.

Hứa Nhan Du tỉnh giấc, lúc này Tạ Hoằng Văn đang ở trong nhà vệ sinh.

Đến lúc Tạ Hoằng Văn ra ngoài, Hứa Nhan Du mới cầm quần áo vào trong nhà vệ sinh để thay đồ.

Ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, Hứa Nhan Du ra ngoài thì thấy Tạ Hoằng Văn đang ngồi đọc sách. Thế là cô lấy mấy chiếc bánh mua ở siêu thị ra rồi ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn, sau đó đưa bánh cho Tạ Hoằng Văn rồi nhiệt tình mời: “Cậu ăn đi!”

“Không ăn.” Tạ Hoằng Văn lạnh nhạt đáp, mắt vẫn không rời khỏi quyển sách. Nhưng Hứa Nhan Du ngồi ngay bên cạnh, cho nên anh không khỏi nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Mà Hứa Nhan Du lúc này lại cằn nhằn: “Bữa sáng rất quan trọng, cậu phải ăn sáng đầy đủ thì mới có sức học tập và làm việc. Cậu nên chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu không mai sau nhất định sẽ hối hận đấy.”

Nói rồi Hứa Nhan Du bóc bánh, sau đó đưa đến tận miệng Tạ Hoằng Văn.

Tạ Hoằng Văn nhíu mày, quay lại nhìn Hứa Nhan Du rồi nói: “Tôi bảo là tôi không ăn.”

Không ngờ rằng nhân lúc Tạ Hoằng Văn mở miệng nói chuyện, Hứa Nhan Du liền trực tiếp đút bánh vào miệng anh.

Tạ Hoằng Văn định nhả ra thì Hứa Nhan Du lại nói: “Ăn ngay! Không được phung phí đồ ăn.”

Tạ Hoằng Văn ngậm bánh trong miệng nghe vậy thì cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nhả bánh ra mà hậm hực nhai nuốt.

Hứa Nhan Du ở bên cạnh liền dúi bánh vào tay anh rồi bảo: “Cậu ăn đi, không phải ngại, tôi và cậu cũng coi như là bạn bè rồi. Bây giờ cậu ăn của tôi, mai sau tôi lại ăn của cậu.”

Tạ Hoằng Văn nghe thấy thế thì khựng người trong giây lát. Hai chữ “bạn bè” thật sự khiến cho anh phải sững sờ, thế nhưng ngay sau đó anh lại nói: “Chúng ta không phải bạn.”

Từ trước đến giờ không có ai muốn làm bạn với anh cả. Người như Hứa Nhan Du càng không thể nào muốn làm bạn với anh, nhất định là Hứa Nhan Du đang có mục đích gì đó nên mới nói hai người là bạn bè.

Tạ Hoằng Văn tự dặn mình phải đề phòng Hứa Nhan Du, nhưng lúc này Hứa Nhan Du lại hỏi: “Nếu không phải bạn bè thì sao hôm qua cậu lại giặt quần áo cho tôi?”

Tạ Hoằng Văn liền nói: “Trưa hôm qua ăn đồ của cậu, tôi nợ cậu nên mới giặt đồ cho cậu.”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì thở dài một cái, sau đó liền nói với giọng điệu mệt mỏi: “Vậy thì bây giờ cậu cũng ăn đồ của tôi đi, sau đó tối nay lại giặt quần áo cho tôi tiếp là được rồi.”

Tạ Hoằng Văn ngay lập tức định từ chối, thế nhưng Hứa Nhan Du lại nói: “Dù sao cậu cũng đi làm thêm, bây giờ giặt quần áo cho tôi cũng coi như việc làm thêm đi. Tôi thật sự không thể tự giặt quần áo được, tôi cần cậu giúp tôi. Còn về tiền lương của cậu, tôi sẽ quy đổi thành đồ ăn, một ngày ba bữa được không?”

“Dú sao chúng ta là bạn cùng phòng, tối ngày gặp mặt, có gặp khó khăn thì giúp nhau một chút. Cậu giúp tôi cái này, tôi giúp cậu cái kia, như vậy hai chúng ta mới có thể sống chung thoải mái được.”

Nói đến đây Hứa Nhan Du lại dúi bánh vào tay Tạ Hoằng Văn, sau đó cô cũng tự bóc bánh ra rồi ngồi bên cạnh anh ăn ngon lành.

Tạ Hoằng Văn nhìn Hứa Nhan Du, sau đó lại nhìn vào mấy chiếc bánh. Thế rồi anh lại không thể ngăn cản nổi bản thân nhớ đến những lời nói đêm hôm qua.

Em là Hứa Nhan Du, là người yêu tương lai của anh, là người yêu anh nhất trên đời.

Thật là nực cười! Trên đời này còn có người đồng ý làm người yêu anh sao?

Tạ Hoằng Văn không tin. Anh chỉ tin rằng tất cả mọi người sẽ tránh xa anh, sẽ ghét bỏ anh mà thôi.

Chỉ là… Anh vẫn không hiểu. Không hiểu rằng tại sao đến bây giờ Hứa Nhan Du vẫn còn làm bạn cùng phòng với anh, lại còn tỏ ra quan tâm anh đến vậy.

Thế là anh liền hỏi: “Tại sao cậu không chuyển sang phòng khác? Tại sao lại ở cùng phòng với tôi?”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì quay lại, nhìn thẳng vào mắt Tạ Hoằng Văn mà trả lời: “Bởi vì cậu rất ưu tú, thành tích học tập tốt, có nghị lực vươn lên. Tôi cảm thấy mai sau cậu nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng, cho nên mới muốn xây dựng mối quan hệ với cậu để sau này còn nhờ vả đó.”

“Ưu tú, có tương lai tươi sáng ư?” Tạ Hoằng Văn ngây người trong giây lát.

Từ trước đến giờ chỉ có người nói rằng loại người như anh sẽ không thể ngóc đầu dậy nổi, chứ chẳng có ai bảo anh ưu tú, mai sau có tương lai tươi sáng cả.

Cho nên nghe Hứa Nhan Du nói vậy, anh không tin được mà hỏi: “Cậu thật sự nghĩ như thế?”

Hứa Nhan Du gật đầu, Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Thế còn chuyện tôi là con trai của một người phụ nữ làm nghề mại d.â.m thì sao? Người phụ nữ đó chết vì căn bệnh HIV, tôi là con của bà ấy, cậu không cảm thấy mình nên tránh xa tôi à?”

Tạ Hoằng Văn tự đem những tổn thương của mình ra phơi bày, thế nhưng khuôn mặt anh lại không hề để lộ cảm giác đau thương.

Hứa Nhan Du suýt chút nữa đã nghĩ rằng Tạ Hoằng Văn là người không biết đau đớn, cho đến khi cô phát hiện ra sự u buồn không thể che giấu trong ánh mắt anh.

Xem ra thế giới này đã làm tổn thương anh quá nhiều rồi.

Hứa Nhan Du nhẹ nhàng nói, “Nghề nghiệp của mẹ cậu đâu có phải do cậu chọn. Mẹ cậu mắc bệnh rồi chết cũng đâu phải lỗi của cậu. Nhiều người tránh xa cậu cũng chẳng phải là do cậu. Họ tránh xa cậu là vì họ không biết cậu tốt. Còn tôi, tôi ở bên cạnh cậu là vì tôi đã nhận ra điểm tốt của cậu rồi.”

Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn ngây ngẩn nhìn Hứa Nhan Du.

Sâu trong lòng anh, một thứ cảm xúc xa lạ bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Trái tim anh vốn dĩ giống như một cái cây đã gần khô héo, thế nhưng giờ đây dường như Hứa Nhan Du đã mang nước đến, kịp thời cứu lấy cái cây sống lại.

Thế rồi không biết qua bao lâu, Hứa Nhan Du bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tạ Hoằng Văn bảo: “Tối nay tôi sẽ giặt quần áo cho cậu.”

Hứa Nhan Du nghe thấy vậy thì phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó thì cô mới mỉm cười, “Ừm. Vậy thì từ nay mỗi ngày ba bữa, cậu đều phải ăn đồ mà tôi đưa đấy.”