Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân
Chương 3: Chương 3 (18+)
Âm nhạc xập xình, đám người chật chội, không khí oi bức, là quán Bar tiêu chuẩn ở nơi đây, các quán Bar trên toàn thế giới đều giống nhau. Hứa Mạn Tuyết chuếnh choáng say ghé vào trên mặt bàn thủy tinh lành lạnh, sóng mắt quyến rũ vì say mà có chút mông lung, mắt to lưu chuyển. Đầu tóc được búi gọn gàng trong lúc làm việc giờ phút này sớm rối tung ở phía sau lưng, áo trắng tơ tằm, còn có váy màu xám phẳng phiu, trang phục của cô, chính là cách ăn mặc tiêu chuẩn của thư ký trong thiên hạ. Thế nhưng, tuy chỉ là quần áo bình thường như thế này, nhưng mặc lên người cô lại vô cùng đẹp mắt, đặc biệt hấp dẫn người khác, nhất là, hấp dẫn 90% ánh mắt nam tính trong quán bar chật chội này. Đôi tay bạch ngọc cầm một ly Margaret, loại rượu này độ cồn không cao mùi vị ngon miệng lại có chút chua, giống hệt như tâm tình của cô bây giờ, vào miệng nóng bỏng, đến sau lại biến thành nổi niềm thương nhớ. Ngửa đầu uống lấy một ngụm rượu, đau đớn tựa như rượu đi vào cổ họng một đường đốt cháy toàn thân, tám năm yêu say đắm, hôm nay trong nháy mắt hóa thành hư ảo, trừ bỏ uống rượu, cô không thể nghĩ ra được phương pháp phát tiết nào khác. Trong đầu không ngừng hiện lên tình cảnh hôm nay trong văn phòng của Bách Lăng Phong, kỳ thật từ lúc Bách Lăng Phong bảo cô gọi Hạ Di Hàng đi lên, lòng cô cũng đã hiểu. Nhưng là, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc Hạ Di Hàng xuất hiện, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, muốn nhìn cho ra, cô ta có điểm nào hấp dẫn sự chú ý của anh. Nhưng là, cô nhìn không ra. Bộ dạng Hạ Di Hàng không tính là xinh đẹp, nhưng có thể xem là thanh tú, mắt to trong suốt. Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, cô như thế nào cũng tìm không ra cô ta có điểm nào hấp dẫn Bách Lăng Phong. Bi ai là, cô lại nhìn ra ái muội giữa Bách Lăng Phong và Hạ Di Hàng, lúc đưa cà phê lên cho bọn họ, trong nháy mắt rời khỏi văn phòng kia, cô hoàn toàn hiểu được, người mà mình đau khổ chờ đợi tám năm, hy vọng có một ngày, người đàn ông kia có thể ngoái đầu nhìn lại mình, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu cô. Còn gì bi thảm hơn? Thật là khờ, tám năm trước bị cự tuyệt rồi, tám năm sau vẫn như cũ lại không chết tâm, tim rất đau, đau đến tê tâm liệt phế, nếu bản thân không tự trải qua, sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được. “Tiểu thư, đi một mình?” Dáng vẻ lưu manh tiếng nói nam tính vang lên phía sau cô. Đây là lần thứ 11 trong đêm nay, ân, có lẽ là người thứ 11 đến bắt chuyện? Hứa Mạn Tuyết mặc kệ hắn, đem cái ly trống không đưa đến trước mặt người pha chế rượu , ý bảo lại rót cho cô một ly.[người xấu nên ta để là ‘hắn’ nhé, mý tên này ko xứng với từ ‘anh’ của ta] “Uống rượu giải sầu càng uống càng không vui nga, không bằng theo chúng tôi cùng nhau chơi đùa?” Phụ nữ đến quán Bar uống rượu, tám, chín phần đều là vì vấn đề tình cảm, phụ nữ trong lòng buồn khổ, là con mồi tốt nhất của đàn ông muốn có tình một đêm. Hơn nữa người phụ nữ trước mắt này, toàn thân cao thấp đều hiện lên mị lực mê người trí mạng, hắn làm sao có thể bỏ qua cho cô? Người đàn ông chưa từ bỏ ý định ngồi vào ghế trống bên cạnh cô, dự định phát huy sở trường dụ dỗ mà hắn luôn cho là sẽ nắm chắc phần thắng, bắt đầu câu lấy vưu vật(báu vật)trời sinh này. “Cút!” Lạnh lùng bỏ lại một chữ, đêm nay cô chỉ muốn một mình uống cho say, không cần đàn ông cái loại động vật chán ghét này đến quấy rầy cô. Khuôn mặt tự cho là tiêu sái lập tức đông lại như bãi phân(anchan: ta thề câu này là đúng với bản covert ta ko hề chém tý nào), trước công chúng, bị người phụ nữ này sẳng giọng thật là mất mặt, làm cho hắn mất hết mặt mũi, hắn hình như còn nghe thấy người pha chế rượu đang cố nén không cười ra tiếng. “Người phụ nữ này, cho một chút mặt mũi…… A!” Người đàn ông duỗi tay tới gần bị cô chặn lại, lại dùng lực vặn, “Ba ba” Hai tiếng vang giòn giã vang lên, tuyên cáo tay heo chính thức lìa đời. Hứa Mạn Tuyết buông cái tay bẩn thỉu kia ra, tiếp tục uống rượu, đối với tiếng mắng chữi thống khổ của hắn làm như không nghe thấy. Nếu chỉ là đến gần, cô có thể xem hắn như không khí không tồn tại, nhưng tên đàn ông ngu xuẩn này, lại không tự chừa lại mặt mũi cho mình, còn muốn động tay động chân, xem như hắn không may đi, tâm tình của cô đang rất xấu, vừa vặn có chỗ trút giận. Nhưng mà đêm nay dường như đã định trước là không cho cô được yên bình, bạn của người đàn ông kia thấy hắn bị thương, đều đi lên vây lấy cô, muốn giáo huấn người phụ nữ cao ngạo này một chút. Từng bước từng bước, lưng hùm vai gấu, nhưng trên mặt lưu manh lại rất nhất trí, xem ra nơi đây cũng không phải chỉ đơn giản là quán Bar. Hứa Mạn Tuyết cô, từ mười bảy tuổi trở đi, liền cố gắng học tập các loại võ phòng thân, nhu đạo, không thủ đạo, Taekwondo đều rất tinh thông, bình thường ứng phó một hai người đàn ông, chỉ đơn giản như là ăn sáng, nhưng là hôm nay, cô uống say chuếnh choáng, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, lần này gặp phiền toái lớn. Nhưng mà, không sao, thực sự không sao cả, cô hiện tại, có ra sao cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì, một ngụm xử lý hết ly rượu, đem cái ly đặt xuống quầy bar vang lên thanh âm cực kỳ thanh thúy. “Cùng nhau lên đi, không cần lãng phí thời gian.” Môi nhỏ cong lên, cười lên vừa đáng yêu lại quyến rũ. Mọi người nhìn thấy đồng thời ngẩn ra, người phụ nữ này, thật sự là tai họa, xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta phải đầu váng mắt hoa. Trong nháy mắt, tiếng âm nhạc huyên náo, còn có đám người đang nhảy nhót như điên trong sàn nhảy mọi người đều bị nụ cười kia của cô làm cho hoảng sợ, tất cả đều im lặng. Bầu không khí nơi đây trong phút chốc dường như đông lại, đột nhiên,“Người phụ nữ này, tính tình em sao lại hư hỏng như vậy.” Một đôi cánh tay rắn chắc, lặng yên không tiếng động ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, l*иg ngực rắn chắc, chặt chẽ dán sát vào sau lưng cô. Toàn thân cô trong nháy mắt cứng đơ, muốn phản kháng, nhưng cánh tay của người đàn ông kia hệt như tường đồng vách sắt, dùng sức như thế nào cũng không giãy ra được. Người này là ai vậy? Tim của cô đập vừa nhanh lại vội, từ lúc cô học võ đến nay, chưa từng gặp địch thủ, nhưng hôm nay, ngay cả việc anh tiếp cô cận khi nào, cô cũng không biết. “Là tôi.” Anh nói khẽ bên tai cô, thanh âm trầm thấp, giống như tiếng đàn violon mềm mại réo rắt trong đêm, tràn ngập từ tính, môi không biết là cố ý hay là vô tình lướt qua vành tai non mịn của cô, làm thân mình cô trở nên cứng ngắc buộc chặt lại. Thanh âm này, thanh âm này rất quen thuộc, loại âm điệu độc đáo này, nghe qua một lần, liền vĩnh khó quên, nếu thanh âm này chỉ có một người mới có, thì đó chính là…… “Lục Phi Dương, sao anh lại ở trong này?” Mang theo bảy phần say, ba phần giận đưa tay đẩy cánh tay anh đang ôm cô ra. Làm cái gì, khi nghĩ đến người đàn ông đang ôm cô chính là Lục Phi Dương, cô liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. “Hư!” Anh như là đang dỗ dành người phụ nữ yêu quý của mình, “Hỏi vấn đề này, không phải là rất ngốc sao?” “Uy, hai người trò chuyện xong chưa?” Đám người qua đường Giáp Ất Bính Đinh vẫn luôn bị xem nhẹ rốt cục nhịn không được mở miệng khiển trách, kháo(chửi tục a, đồng nghĩa với từ Fuck), xem bọn họ như người chết hay sao? Người đàn ông này vừa xuất hiện, trong mắt liền chỉ có người phụ nữ kia, cũng không thèm để ý đến bọn họ một chút. Khẩu khí này, như thế nào cũng đều nuốt không trôi. “Các người……” Lục Phi Dương nâng con ngươi xinh đẹp lên, lẳng lặng nhìn bọn họ chằm chằm, “Im lặng một chút cho tôi!” Phong phạm vương giả trời sinh, trong chốc lát liền biểu lộ không bỏ sót một chút, thoáng một cái đã hù dọa hết đám người không có đầu óc kia. Cánh tay dùng sức, đem cái người phụ nữ có chút say kia ôm lên, đặt cô ngồi vào ghế. “Ngoan ngoãn, cho tôi 10 phút, là chúng ta có thể đi rồi.” Vừa nói, một bên cởi tây trang thủ công quý báu của mình, nhét vào trong lòng cô. Xoay người phản ứng chụp lấy nắm đầm đến từ phía sau của một người không nói đạo nghĩa giang hồ mà chơi đánh lén, thoải mái chặn lại công kích của đối phương, năm ngón tay đơn giản dùng một chút lực, tiếng xương gãy giòn giã vang lên, anh lại nhấc chân lưu loát đạp đối phương một cước, thành công đá kẻ địch bay đến góc tưởng. Tốt lắm, không đến 5 giây, liền giải quyết xong một người! Còn lại năm. “Tôi không muốn lãng phí thời gian, các người cùng lên đi!” Tiêu sái ngoắc ngón tay, mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn năm người kia. (anchan: chẹp tưởng tượng cảnh soái ca ngoắc ngoắc ngón tay. *0* *chảy nước miếng*) Tuy rằng có chút kiêng kỵ thân thủ bất phàm của anh, xem ra là có võ, nhưng bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ỷ vào bọn họ đông người, đồng thời đánh tiếp. Ân, phỏng chừng xem ra 10 phút có chút lệch lạc, 5 phút sau, Lục Phi Dương làm cho bọn họ lăn lộn tứ tán trên sàn, te tua hệt như đậu phộng bị bóc võ. Xoay người, nhìn người phụ nữ say rượu ánh mắt có chút mê mang kia,“Kỵ sĩ chiến thắng, có thể yêu cầu công chúa cho một cái hôn không?” “Cái gì…… Sao?” Đầu óc của cô lúc này có chút loạn, cồn trong cơ thể đã phát huy tác dùng, làm cho lý trí của cô chính thức bãi công, suy nghĩ bị đình chỉ. Hơn nữa mọi việc đêm nay phát sinh quá nhanh, rất khó tin, đầu óc luôn luôn khôn khéo của cô vào giờ phút này không có chút ích lợi. Lục Phi Dương cũng không cho cô thời gian say nghĩ, nâng lên cái cẳm mượt mà của cô, đôi môi mỏng trực tiếp ngăn chận cánh môi đỏ bừng của cô. Hứa Mạn Tuyết, nếu anh đã cho em thời gian tám năm, em cũng không thể có được người em muốn, như vậy hiện tại liền đến lượt anh chiếm lấy thứ anh muốn. Bắt đầu từ đêm nay, từ nay về sau, em chính là của anh, dùng phương thức của anh. ——————— Mọi việc, làm sao có thể đột nhiên chệch đường ray đến như vậy chứ? Hứa Mạn Tuyết nhìn đầu tóc đen bóng chôn ở trước ngực mình, trong đầu hiện lên một chút thanh tỉnh. Đêm nay cô rõ ràng chỉ là muốn mượn rượu giải sầu, hy vọng tạm thời quên đi nỗi đau mà Bách Lăng Phong gây ra cho cô, nhưng vì sao lại dây dưa cùng một chổ với Lục Phi Dương? “Em không chuyên tâm, ân?”Đối với mọi thứ của cô anh đều quen thuộc đến kỳ lạ, Lục Phi Dương từ giữa bộ ngực trắng ngần ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn nhìn thấu chổ sâu nhất trong linh hồn của cô, rời khỏi quán, không kịp trở về đến nhà, anh lôi cô bị hôn đến choáng váng, đến thuê phòng ở khách sạn năm sao gần đó nhất. Đêm nay, anh nhất định phải có cô, nếu lúc đầu không có được lòng của cô, vậy hiện tại, anh ít nhất cũng phải có được thân thể cô. Làʍ t̠ìиɦ rồi mới yêu, từ giờ trở đi, anh sẽ tùy theo phương thức mà hành động. Dưới ánh mắt kia, cô cảm thấy bản thân ngay giờ phút này trở nên trần trụi bất lực, đem những thứ yếu đuối nhất, lõα ɭồ bày ra trước mặt anh.“Chúng ta, như vậy hình như không đúng.” Đều là do rượu, ăn mòn đi lý trí của cô. Cô cảm thấy việc đang làm với anh là sai lầm, hơn nữa nếu còn tiếp tục, kết quả khẳng định là thứ cô không muốn, nhưng suy nghĩ chậm chạp, vẩn đυ.c đầu cô, làm cho cô không thể suy nghĩ rõ ràng. “Không đúng sao?” Anh cười nhẹ, đôi mắt tham lam thưởng thức dung nhan không còn ngây thơ như trước đây, mặc kệ là loại phong tình ra sao, chỉ cần là cô, anh đều thích,“Hẳn là rất đúng đi?” Đây là việc đã sai lầm hết 8 năm, mãi cho đến hôm nay, mới có cơ hội sửa sai, làm sao có thể không đúng, phải nói là rất chính xác. Bạc môi mỏng đặt trên đôi môi nhuyễn nộn bóng loáng của cô, “Em và anh, đàn ông và phụ nữ, ở cùng một chỗ có cái gì không đúng, ân?” Nói vừa xong, không đợi cô phản ứng, liền trực tiếp ngăn chận miệng của cô. Đầu lưỡi linh hoạt xông thẳng vào, xâm nhập vào trong khoang miệng ấp áp mềm mại như tơ, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi mềm của cô, liếʍ từng chút một, tinh tế đảo qua, kiên nhẫn quấn lấy đầu lưỡi ngây ngô của cô, mυ'ŧ lấy hương vị ngọt ngào duy nhất của cô, thỉnh thoảng ngậm lấy môi dưới của cô khẽ cắn. Nụ hôn của anh, ôn nhu mà không nóng nảy đi vào, giống như là đang làm một chuyện rất thú vị, không nhanh không chậm ôm lấy cô, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, giống như nước suối ấm áp, làm cho cô chậm rãi chìm vào bên trong, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, đúng hay sai; Yêu hay không yêu, lúc này đối với cô mà nói tất cả đều rất xa xôi. Trong mắt cô, chỉ có người ôm cô vào lòng, người đàn ông hôn cô, cái lưỡi trúc trắc, lén lút liếʍ anh một chút, dẫn đốt ngọn lửa hừng hực. Cô cảm giác được cánh tay cường tráng đang ôm lấy cô lực đạo bỗng nhiên mạnh hơn, người đàn ông liên tục không lạnh không nóng, môi nặng nề áp trên môi cô, đầu lưỡi chui vào di chuyển nhiệt liệt quấn lấy cô, thậm chí còn đem đầu lưỡi của cô hút vào trong miệng anh, tham lam mυ'ŧ lấy, tấm tắc nuốt lấy nước bọt ngọt ngào của cô. Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, cái lưỡi linh hoạt lại bá đạo, hôn giống như muốn hút đi toàn bộ dưỡng khí của cô, mãi cho đến cô sắp không thở nổi, anh mới chậm rãi buông cô ra. “Em thơm quá, thật ngọt.” Phun ra lưỡi mềm của cô, hai lưỡi trong lúc dính lấy nhau làm chảy ra vài sợi nước bọt trong suốt, anh từng chút một liếʍ sạch hết, tiếp theo liếʍ cái cằm non mềm của cô, chóp mũi thở ra hơi thở nóng rực toàn bộ đều phả vào trên gò má mềm mại của cô, làm cho lòng cô run rẩy. Bàn tay cầm lấy thắt lưng của cô từ từ di chuyển lên trên, dừng lại trước bộ ngực của cô, hổ khẩu(khoảng cách giữa ngón trỏ và ngón cái)dừng lại bên dưới ngực cô, bàn tay vừa chuyển, bao phủ lên nơi no đủ, cách áo sơmi tơ tằm nhào nặn. “A……” Đây là bàn tay nam tính, mạnh mẽ rắn chắc, tràn ngập sức mạnh, anh bừa bãi xoa bóp, làm cho sâu bên trong cơ thể cô dậy lên một cỗ cảm giác xa lạ, giống như bị điện giật, theo bàn tay của anh âu yếm chạy khắp thân thể, lại tập trung đến dưới bụng. Tay nhỏ của cô vô thức xoa thắt lưng của anh, như là cổ vũ lại như là muốn đẩy anh ra. Không hề thỏa mãn với loại âu yếm cách lớp quần áo, môi dọc theo cằm, cổ, một đường hôn đến xương quai xanh bên dưới cái áo đã bị bung ra vài nút, làn da của cô bóng loáng tinh tế, không có mùi nước hoa gay mũi, chỉ có mùi sữa tắm nhàn nhạt, làm cho anh hết liếʍ lại liếʍ, không biết thoả mãn. Răng nanh chậm rãi cắn đi một viên nút, lại một viên, thoáng lộ ra làn da mềm mại trắng trẻo, đôi môi thèm khát lập tức duyện hôn lên, cô là bảo bối mà anh trông mong suốt tám năm, giờ khắc này cô ôm vào trong ngực, hệt như anh đang ôm lấy cả thiên đường, xúc động không thôi. Ngón tay với những khớp xương rõ ràng trơn bóng đi đến sau lưng cô sờ soạng, không được xem là quá thuần thục, cởi bỏ móc khóa áo ngực, áo ngực ren màu đen lập tức bị anh đẩy ra, lộ ra gò ngực trong suốt như ngọc. Anh nín thở nhìn cảnh đẹp trước mắt, bộ ngực trắng noãn, gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da, trên đỉnh, là hai đóa hoa đỏ bừng đang run rẩy. Không phải là màu hồng nhạt, mà là màu đỏ xinh đẹp kiều diễm, hệt như hai đóa hồng mai giữa mùa đông, nhiệt liệt xinh đẹp, làm anh hô hấp dồn dập, máu toàn thân dường như dồn hết vào nửa thân dưới. “Tuyết nhi……” Thì thầm tên cô, đây là cái tên mà anh gọi thầm trong lòng hàng vạn lần. Anh mυ'ŧ lấy nơi kiều mỵ của cô, hệt như đứa trẻ mới sinh, tham lam mυ'ŧ cô, bàn tay cầm lấy gò ngực mềm mại trắng trẻo, thuận theo để anh cướp lấy càng nhiều. Đầu lưỡi nóng rực to lớn đảo qua gò ngực xinh đẹp của cô, lại ngậm lấy đầu ngực phấn nộn tham lam nặng nề mυ'ŧ, cắn nhẹ, thay phiên đem hai đầu ngực đỏ bừng mυ'ŧ đến sáng bóng trơn ướt, cứng rắn như đá, trên ngực mềm mại trắng nõn cũng che kín màu hồng do dấu tay anh lưu lại. “Ân……” Chưa từng bị đối xử càn rở như vậy, cô ngây ngô hoàn toàn chống đỡ không được kí©ɧ ŧìиɧ như vậy, phía sau dựa vào cửa lớn thật dày, ngón tay luồn vào trong mái tóc thật dày của anh, mái tóc ráp nhám cứng rắn đâm vào lòng bàn tay non mềm của cô. Bàn tay đi đến cặp mông tròn trịa trơn nhẵn vểnh lên của cô, cho dù mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng, nhưng cái mông của cô vẫn luôn tròn trịa vểnh cao, nắm ở trong tay co dãn mười phần, anh dùng lực vuốt ve, đem váy ngắn bó sát người của cô vén lên trên, váy màu xám đậm bị cuốn lên trên, lộ ra cặp đùi thon dài, anh lướt theo đường cong dưới cặp tất đen trơn bóng, chậm rãi phủ tới giữa hai chân của cô. Trong cơ thể của đàn ông, đều tồn tại số ít hoặc nhiều bạo lực, tất chân yếu ớt hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, dưới âm thanh bị xé rách của vải, hiệu quả che chắn của tất biến mất không còn sót lại chút gì. Một chút ẩm ướt xuyên thấu qua lớp qυầи ɭóŧ tơ tằm mỏng manh dính trên tay anh, anh hài lòng cong lên khóe môi, biết cô đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh sinh ra phản ứng, làm cho anh vô cùng vui vẻ. Cảm giác được ý đồ của anh muốn cởϊ qυầи lót của cô ra, nữ tính trời sinh cảnh giác, làm cho cô muốn kẹp chặt hai chân. Cô say đến choáng váng, một chút ý thức cũng không có, nhưng ít nhất cô biết người đàn ông hiện tại đang ôm cô, là Lục Phi Dương, là người đàn ông mà cô luôn trốn tránh e sợ. Chuyện xảy ra giữa bọn họ trong đêm nay đã vượt qua phạm vi nhận thức của cô, cô chưa từng nghĩ tới cô và anh sẽ đi đến tình trạng ngày hôm nay. “Lục……” “Tốt lắm, em còn biết người đàn ông hiện tại ôm em là ai.” Anh cười, cắn vào đầu ngực cô một ngụm thật mạnh, xem như khen thưởng, đưa tới tiếng hô đau của cô, anh lại đau lòng đầu lưỡi lại khẽ liếʍ, luyến tiếc. Dưới sự sủng ái, thương yêu ngọt ngào của anh, chân nhỏ của cô không tự giác thả lỏng, anh nhân cơ hội kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống. “Đừng!” Nơi riêng tư ngượng ngùng như vậy, lại bị một người đàn ông không quen thuộc nhìn thấy, cô căn bản là không tiếp thu được, cho dù ở trong trạng thái say khướt, cũng không được, tay nhỏ đưa ra ý đồ muốn che lấp, lại bị anh một phen chế trụ, anh quỳ xuống, đem một chân của cô nâng tới trên vai, nhụy hoa non nớt ướŧ áŧ phấn hồng cứ như vậy trần trụi hiện ra trước mắt anh. Dưới bộ lông đen bóng, hai cánh hoa hồng nhạt gắt gao mấp máy, một chút hoa lộ nhiễm trên cánh hoa phì nộn, ẩm ướt bóng loáng đặc biệt mê người, nơi riêng tư non mịn của cô gái ngập nước trơn nhẵn, nhìn thấy yết hầu của anh liền một trận khát khô kéo căng, đôi môi nóng rực in lại trên đùi trắng noãn của cô. “A!” Làn da truyền đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, làm cho bên trong bắp đùi phút chốc căng chặt, cảm nhận được nụ hôn của anh chậm rãi dời đến nơi riêng tư của cô, “Không cần, làm ơn, đừng……” Dù cô vẫn còn là xử nữ, nhưng cũng biết, ở nước Mỹ một quốc gia phóng khoáng như vậy chờ đợi suốt tám năm, cô cũng biết một chút chuyện. Cô biết anh muốn làm gì, có lẽ việc kia đối với người khác mà nói, việc này căn bản không phải là chuyện gì quá kinh hãi, nhưng là cô không tiếp thụ được, thực sự…… “Ân……” Bờ môi của anh bao trùm nụ hoa xấu hổ của cô, sau vài tiếng hôn vang dội, đầu lưỡi của anh liếʍ láp chậm rãi đến trước hoa đế, nhiều lần đi chuyển, dùng sức mυ'ŧ lấy lại mãnh liệt liếʍ, đưa tới tiếng rên yêu kiều của cô. Đầu lưỡi theo nếp uốn nữ tính tự nhiên, quét qua hai cánh hoa tinh tế, như là đang hôn môi, trên môi dùng một chút lực, làm cho hai cánh hoa thịt hơi hơi tách ra, đầu lưỡi tham nhập vào trong hoa huy*t nóng rực. Đi vào, đã bị vách tường thịt nóng dính gắt gao kẹp lấy, một cỗ hương nồng xuân thủy theo đầu lưỡi của anh chảy vào miệng, thanh âm nuốt uống tấm tắc vang lên, đầu lưỡi ở trong cơ thể cô khuấy động liếʍ láp, ngón tay anh tìm đến trước hoa huy*t, tách ra đóa hoa không ngừng muốn khép kín, đem chúng nó mở rộng ra, để anh dễ dàng tận tình hút lấy. Anh hôn cô, cùng cái miệng nhỏ nhắn nơi tư mật kia của cô nhiệt liệt hôn môi, không ngừng truyền ra tiếng nước, anh cảm giác được vách tường hoa của cô đang kéo căng co rút lại, biết được đợt cao trào lần thứ nhất của cô sắp đến, ngón tay vân vê trên viên ngọc sưng đỏ sung huyết, dùng sức kéo ra bên ngoài, răng nanh cắn lên hai cánh hoa non mịn. “Không cần!” Cô khóc, cầu, liều mạng vặn vẹo cái mông nhỏ, kinh hoảng muốn tránh ra khỏi miệng anh, sâu trong thân thể nổi lên kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho cô biết có cái gì đó không thể khống chế được đang bùng nổ, thế nhưng không còn kịp rồi, sau một cái đâm nặng nề của đầu lưỡi, toàn thân cô gắt gao kéo căng ra, một đợt thủy dịch mạnh mẽ mà hữu lực từ sâu trong cơ thể cô bắn nhanh ra, toàn bộ phun vào bên môi anh. “Bảo bối, em thật đúng là ngọt ngào nhiều nước.” Anh ngẩng đầu, tà tà cười, cái cằm cương nghị dính một mảng lớn hoa dịch trong suốt, đó là của cô…… Khuôn mặt vừa nóng lại hồng, đôi mắt quyến rũ như con mèo, bị nước mắt rửa qua vừa óng ánh lại trong suốt. “Chúng ta đến trên giường đi, ân?” Cô hưởng thụ xong, hiện tại, đến phiên anh. Một tay lấy ôm lấy cô, đi đến cái giường thật lớn lại vô cùng mềm mại giường, vừa đi vừa hôn cô, quần áo rơi bên đường biểu hiện anh có bao nhiêu gấp gáp, chờ bọn họ đi qua tiền thính xa hoa, khi đi vào phía trên giường, hai người đều đã trần trụi. Đem cô đè xuống đệm giường trắng noãn mềm mại, ngón tay đẩy ra cánh hoa sưng tấy, ngón giữa trực tiếp tìm được giữa hoa huy*t còn đang cao trào, hoa thịt chặt trất một tầng một tầng vây lấy ngón tay của anh xoắn chặt, hút lấy. “Đau!” Cô cau mày nũng nịu rên lên, không thích ứng với ngón giữa thô to kia, hơn nữa giữa hoa huy*t sau khi đến cao trào càng mẫn cảm hơn so với bình thường. “Tuyết nhi, bảo bối ngoan, thả lỏng.” Anh ở bên tai cô thổi nhiệt khí, không ngừng nhẹ giọng dỗ dành, làm cho cô trầm tĩnh lại, nếu ngay cả ngón tay của anh cũng không thích ứng được, như thế này làm sao có thể thừa nhận anh? Theo dịch chất dính ướt, anh tham nhập vào sâu trong cơ thể của cô, mãi cho đến khi bị màng thịt mềm mại kia chặn lại đường đi của anh. Anh, biết cô vẫn còn là tấm thân xử nữ thuần khiết, nhưng khi anh thực sự chạm đến cái tầng mỏng tượng trưng cho trinh tiết kia, trong lòng đột nhiên mừng như điên, làm cho anh hiểu được, thì ra bản thân cũng là một thằng đàn ông khốn nạn như con heo( anchan: ta thề là đúng nguyên văn ko hề chém), anh hy vọng Mạn Tuyết của anh vẫn còn thuần khiết, chỉ thuộc về anh. “Không cần, anh đi ra.” Ngón tay của anh làm cho cô không thoải mái, cảm giác bị dị vật xâm nhập, kỳ thật rất là tệ. Cô di động thân mình, muốn đẩy ngón tay anh ra. Nhưng là anh làm sao có thể buông tha cho cô? Nặng nề hô hấp, ngón tay ở trong hoa huy*t của cô hơi cong lên, co rúm lại, ngón tay của anh chỉ mới đi vào thủy nộn, đã bị cô gắt gao bao vây lấy. “A……” Cảm giác không khoẻ theo động tác của anh từ từ giảm bớt, cảm giác bủn rủn dưới bụng lại lan tràn, làm cho cô bắt đầu hưởng thụ đến thoải mái. Ngón tay thứ hai, thứ ba gia nhập, anh cố gắng giúp cô thích ứng, để thân thể giảm bớt thống khổ. Tiếng nước kịch liệt từ nơi riêng tư của cô truyền ra, một chút thủy dịch bắn tung tóe đến trên ga trải giường sạch sẽ, lưu lại ấn ký, ngón cái theo động tác của anh, không ngừng ấn lên trên châu ngọc sung huyết của cô, mang đến một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác, đột nhiên, ngón tay của anh hung hăng bấu vào hoa đế của cô. “A……” Cô yêu kiều rên lên, cảm giác đã trải qua lúc trước lại đến lần nữa, toàn thân cô nổi lên ánh sáng màu phấn hồng, lượng lớn mồ hôi theo làn da toát ra, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy ga trãi giường, ngón chân đáng yêu cuộn lại. Theo ngón tay anh rút ra, lượng lớn thủy dịch bị dẫn theo đi ra, trên tay anh tất cả đều dính xuân dịch, anh thô thở gấp cầm lấy du͙© vọиɠ nam tính nộ trướng, để ở trước hai đóa hoa hơi mở ra của cô. Cô bị cao trào cuộn sóng đánh cho đầu váng mắt hoa, nhưng cảm giác áp bách trầm trọng từ hạ thể làm cho cô mở to mắt, vừa nhìn thấy, lập tức sợ tới mức hút một ngụm lãnh khí, làm ơn, cho dù cô không có chân chính nhìn thấy đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng cô cũng biết, nóng thiết nam tính trước mắt này rõ ràng tuyệt đối không phải nhỏ, cái loại bộ dáng sinh cơ bừng bừng thoạt nhìn thật đáng sợ, quái vật lớn như vậy mà thực sự tiến vào trong thân thể của cô như vậy…… Sắc mặt của cô trắng bệch, muốn từ trên giường đứng lên rồi đào tẩu, nhưng là tay chân đều nhũn ra, toàn thân cũng mềm nhũn không có khí lực, mà du͙© vọиɠ đã sớm sôi trào của đàn ông kia căn bản là không cho cô thời gian thoát đi, du͙© vọиɠ thô to ở giữa cánh hoa của cô di động, dính lấy thủy dịch trơn ướt, sau đó, mạnh mẽ hữu lực đâm vào, lưu loát lại không chút lưu tình. Huyết y yếu ớt của xử nữ hoàn toàn không địch lại cứ thế mà bị phá, luồng máu ấm áp thấm trên qυყ đầυ của anh. Đau đớn mãnh liệt, làm cho ý nghĩ hỗn loạn của cô khôi phục thanh tỉnh, thủy mâu óng ánh trong suốt của cô nhìn thẳng vào người đàn ông nặng nề đặt trên cơ thể của mình, của anh một lần tiến vào cơ thể của cô, cô bị ép phải dung nạp cái loại xâm nhập dã man này. Anh ấy, không phải anh ấy, không phải là anh ấy! Nước mắt đột nhiên cứ như vậy trào ra, theo khóe mắt không ngừng chảy xuống, trong lòng cô, cứ không ngừng kêu gọi một cái tên, Bách Lăng Phong, Bách Lăng Phong! Mà cô, cũng thực sự kêu lên. Tuy rằng nhỏ giọng, nhưng anh mỗi một chữ đều nghe thấy, thân thể cường tráng đột nhiên cứng đờ, sau đó, giống như dã thú bị chọc giận, không hề cho cô thời gian thích ứng, dứt khoác hung mãnh chạy nước rút trong cơ thể cô……