Xuân Ý Nháo

Chương 46-1: (H)

Mỗi lần bị Lam Vong Cơ hôn đến mức nhanh chóng thở không nổi, Nguỵ Vô Tiện đều cảm thấy tiểu cũ kỷ này thật sự là lợi hại. Đã lâu như vậy, hắn vẫn không cách nào thắng dù chỉ một chút.

Mãi mới được buông ra, Nguỵ Vô Tiện vội vàng hít lấy hít để, Lam Vong Cơ đẩy hắn vào tường, lại dán người qua, gần như thô bạo hôn lấy hắn. Những sợ hãi lo lắng đó, đều cần một chỗ để phát tiết, Lam Vong Cơ gặm cắn đôi môi của hắn, chiếm đoạt khoang miệng hắn, cảm nhận hơi ấm của hắn, mới có thể dần dần thả lỏng được tâm trạng.

Hai người đều thở hồng hộc, bụng dưới dán sát vào nhau, hai chân chen vào nhau, đùi Lam Vong Cơ ma sát vào bộ vị đã phồng lên của hắn, vài lần ấn mạnh vào, trực tiếp khơi lên ngọn lửa và du͙© vọиɠ từ sâu trong lòng của hắn.

Nguỵ Vô Tiện túm lấy vạt áo của y, liên tục run rẩy trong vòng tay y, bị hôn đến mềm nhũn, nếu bình thường hôn kịch liệt như vậy, Nguỵ Vô Tiện đã sớm sờ soạng lôi kéo lung tung một phen trên thân thể người nọ rồi, nhưng hôm nay hai người đều rất ăn ý, không đυ.ng chạm gì nhiều đến quần áo của nhau.

Dù sao Lam Vong Cơ trong màu sắc này, quá hiếm khi được gặp, đẹp đến nỗi Nguỵ Vô Tiện không nỡ xuống tay, chỉ muốn ngắm lâu hơn một chút. Lúc hai đôi môi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài, thẳng đến khi sợi dây lấp lánh đó đứt ra rơi xuống khoé môi, Nguỵ Vô Tiện cũng không phát hiện, chỉ lo si mê ngắm nhìn Lam Vong Cơ.

Còn Nguỵ Vô Tiện trong màu sắc này, màu đỏ bắt mắt kết hợp với sắc mặt ửng đỏ, kiều diễm đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt, giống như sợi dây cột tóc màu đỏ thưở ban đầu, vướng víu ở đáy lòng y, lẩn quẩn không đi.

Sắc màu lộng lẫy này, in dấu vào đáy lòng, tăng thêm một phần rực rỡ đẹp đẽ, cả hai đều không nỡ phá hỏng.

Lam Vong Cơ đưa tay lau môi cho hắn, Nguỵ Vô Tiện dùng đầu lưỡi tự liếʍ liếʍ, cười nói: "Đừng lau, đợi một lát lại hôn không phải sẽ ướt tiếp hay sao, chẳng lẽ Lam nhị công tử thực sự có thể không hôn ta nữa?"

Hắn nói rất có lý, nên Lam Vong Cơ lại nghiêng người qua, cắn lấy môi dưới của hắn và mυ'ŧ, dù sao cũng đã ướŧ áŧ rồi, cũng không quan tâm bị y mυ'ŧ thì lại càng ướŧ áŧ hơn nữa.

Bụng dưới bị Lam Vong Cơ chọc vào, bản thân hắn lúc bình thường đã thường xuyên được lĩnh giáo sự lợi hại của cái thứ này, chỉ tưởng tượng thôi, là tà niệm đó lại trỗi dậy, cả hai đều đã cứng lên thành túp lều, cọ sát vào nhau, lý trí gì đó kềm chế gì đó, tất cả đều bị thiêu rụi sạch sẽ.

Lam Vong Cơ vội vã cởi thắt lưng của Nguỵ Vô Tiện, nóng lòng luồn tay vào trong tiết khố của hắn, nắm lấy hai cánh mông tròn trịa mà ra sức xoa nắn dày vò, cặp mông nhỏ mềm mại đó, để mặc cho những ngón tay của Lam Vong Cơ xoa lên, ấn vào thành đủ các hình dạng, xúc cảm thật tuyệt vời khiến người ta không muốn buông tay.

"Ưm! A... A..." Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, tiếng rêи ɾỉ bằng giọng mũi khe khẽ vướng víu trên môi và răng. Mặc dù Lam Vong Cơ chỉ xoa nắn mông của hắn, nhưng trong lúc đó đã kéo tới kéo lui tiểu huyệt bí mật giữa hai cánh mông, lại không chạm vào, càng khiến người ta khó lòng chịu nổi. Hắn túm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, lên tiếng gọi y: "Lam, Lam Trạm, sau, phía sau! A!"

Ngón tay Lam Vong Cơ tìm qua, xoa một cái, "Á! Á!" Nguỵ Vô Tiện chịu không được, run rẩy kêu lên, Lam Vong Cơ xoa ấn ngay cúc hoa của hắn, vuốt ve theo các nếp gấp, giọng nói trầm thấp nói với hắn: "Phía sau, thật ướt".

Lam Vong Cơ còn chưa hành động, bản thân hắn đã ngứa ngáy không chịu nổi, tiểu huyệt khẩu đã chảy dịch thể ra ngoài, hắn cũng biết đã không làm nhiều ngày như vậy, hắn muốn Lam Vong Cơ rồi, cho nên mới đặc biệt có cảm giác, nhưng bị người ta nói ra, vẫn đỏ bừng cả khuôn mặt.

Hắn vừa khẩn trương, là tiểu khẩu ở phía sau co rút một hồi, giống như đang hôn lên ngón tay của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện với khuôn mặt ngập tràn tình triều, đôi mắt sáng lấp lánh, xấu hổ muốn chết không dám nhìn y, nhưng cái miệng vẫn một mực không buông tha y, "Ướt, ướt thì ướt, liên quan gì tới ngươi".

Thực sự đây là cho Lam Vong Cơ một đòn chí mạng, y xé toạc tiết khố của Nguỵ Vô Tiện, nâng một chân của hắn lên, cầm dương v*t nóng như lửa của mình ra cọ cọ ma sát tới lui ngay cúc hoa của hắn. Vật cứng ngắc đó, gân xanh nổi lên, bề mặt hơi không bằng phẳng, lướt qua huyệt khẩu non mềm của Nguỵ Vô Tiện, quẹt qua hai túi da mỏng manh, chỉ vài cái vuốt ve đã khiến Nguỵ Vô Tiện tê dại đến run rẩy, huyệt khẩu đó cũng vì động tình mà càng chảy ra nhiều thuỷ dịch, bao bọc và làm trơn ướt dương v*t của Lam Vong Cơ.

"Á... Lam Trạm, ưm, a!!" Nguỵ Vô Tiện túm lấy y run lên, huyệt khẩu đóng mở, như một cái miệng nhỏ non mềm, miệt mài hôn lên thân trụ của Lam Vong Cơ, nếu y dừng lại, thì sẽ hút lấy không rời, như một lời mời gọi thầm lặng.

Lam Vong Cơ gập cái chân đó lại, nâng cao hơn, hai tay kéo banh kẽ mông của hắn ra, dương v*t cọ tới cọ lui ở huyệt khẩu, hiếm khi nghe được Lam Vong Cơ hít thở có chút gấp gáp, hơi thở ấm nóng đó, mở miệng nói với chất giọng trầm thấp, đầy cám dỗ: "Nguỵ Anh, ta muốn vào".

Lam Vong Cơ trong bộ đồ đỏ, thêm vài phần diễm lệ, sức nóng từ đôi mắt nhạt màu đó dường như càng mãnh liệt hơn, Nguỵ Vô Tiện thật sự chịu không nổi, hắn đều đã nhanh chóng đến giới hạn của sức chịu đựng. Cũng không còn quan tâm đến mất mặt gì đó nữa, ôm lấy mặt Lam Vong Cơ hôn lên, hơi thở nóng rực chìm ngập trong lúc môi răng giao nhau, lời nói thốt lên đều nghẹn đi mấy phần: "Muốn, vậy thì vào đi, Á! Á!".

Trong nháy mắt Lam Vong Cơ đã đâm vào đến tận cùng, bên trong trơn ướt ấm áp, hoa huy*t dường như có một loại sức mạnh không ngừng hút Lam Vong Cơ vào trong, Lam Vong Cơ bắt đầu chuyển động, ra vào bên trong tràng đạo, mang đến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho vách thịt non mềm của hắn, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn chưa hoàn hồn, co rút thật chặt, bên trong thít chặt, nhưng vách thịt dịu dàng bao bọc lấy dương v*t thô to đó, chất dịch tình yêu tràn trề tưới lên trên, trong lúc vào ra đè ép đến phát ra âm thanh "lép nhép", chẳng mấy chốc giữa chân của hai người đã ướt thành một mảnh rối tinh rối mù.

Nguỵ Vô Tiện kêu lên từng đợt, hôm nay hắn đặc biệt có cảm giác, bị dương v*t Lam Vong Cơ hung hăng đánh thẳng vào trong, gần như bị người ta đóng đinh vào tường, nhưng chỉ cảm thấy đặc biệt sảng khoái, bị thao đến mức trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Một chân bị nâng cao lên, mà chân còn lại gần như không chạm đất, Lam Vong Cơ đâm lên trên một cái, là chân đó muốn rời khỏi mặt đất, đợi khi y rút ra, mới miễn cưỡng rơi xuống đất lại, một vào hai ra, cái chân đó không ngừng run rẩy, hoàn toàn không thể giúp hắn đứng được.

Thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn đâm vào một cách đặc biệt hung bạo, chân mỏi, bụng hắn cũng đã đau, nước mắt lã chã rơi xuống, khóc nức nở, "Lam Trạm, nhẹ một chút nha! Đừng hung dữ như vậy". Không ngờ rằng kiểu kêu khóc thế này, lại càng khơi dậy ham muốn bắt nạt của người nọ, Lam Vong Cơ rút ra, sau đó đâm vào một cú thật sâu, sức mạnh cực lớn trực tiếp đánh vào vách thịt tạo ra âm thanh va chạm. Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ lên, khóc càng to tiếng hơn, Lam Vong Cơ khuấy đảo bên trong huyệt đạo của hắn, không ngừng thúc vào chỗ thịt mềm nhạy cảm của hắn, khiến hắn sung sướиɠ đến nỗi hồn phách thân thể đều tê liệt, cong mu bàn chân, thậm chí cả ngón chân. Một khi đã tới cao trào, thì thật sự không thể kềm chế được, tính khí giữa hai chân run rẩy kịch liệt, bắn ra một dòng dấu tích.

Bắn nhiều hơn hẳn bình thường, bạch trọc đã bắn ra rồi, mà tính khí của hắn vẫn run rẩy không ngừng, dịch thể chảy ra ngoài. Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, hơi hơi mở to mắt, vừa nãy Lam Vong Cơ còn chưa chạm vào tính khí của hắn một chút nào, chỉ chơi đùa ở phía sau của hắn, hắn đã có cảm giác thật tuyệt vời, và xuất ra.