Nguỵ Vô Tiện là một người đặc biệt tò mò, hắn nếu đã có thể tiếp nhận quan hệ với Lam Vong Cơ, thì sẽ rất tò mò về tác dụng của những thứ này, dù sao đi nữa hắn cũng là một người cực kỳ thích hưởng thụ, chỉ cần thoải mái là được. Cầm lấy thứ đó từ trong tay hắn, Lam Vong Cơ không thèm nhìn tới lần thứ hai, để qua một bên, Nguỵ Vô Tiện lại vùng vẫy lên, suýt nữa thì nhảy xuống. Lam Vong Cơ giữ hắn lại, đặt trở lại trên mặt tủ thấp, hỏi hắn: "Ngươi đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện tủm tỉm cười, nói: "Ta có một vài cuốn xuân cung cực phẩm trong ngăn kéo ngay trước mặt ta, trong đó có cách sử dụng mấy thứ này, chúng ta lấy ra nghiên cứu một chút đi. Lam Trạm, ngươi có muốn đi lấy không?". Lam Vong Cơ bó tay, thở dài một hơi thật sâu, ôm hắn vào lòng, "Không cần"
"Vậy Lam nhị công tử là không cần dùng thứ này?" Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với y, dán lên vành tai hỏi: "Hay là không cần xem sách, vẫn biết cách dùng".
Chọc cho vành tai y lập tức đỏ bừng lên, ý của y đương nhiên là không cần sử dụng thứ đó, bị Nguỵ Vô Tiện hiểu sai, lại giống như có chút ý nghĩa đằng sau, mắt của y loé sáng lên, vành tai càng đỏ hơn. Ban đầu Nguỵ Vô Tiện cố tình trêu đùa để chọc cười y, sau nũng nịu nói: "Hay nha, rốt cuộc là Lam nhị công tử đọc sách gì suốt cả ngày thế? A? Ô!"
Không cho hắn có cơ hội nói tiếp, Lam Vong Cơ ngẩng mặt hôn lên đôi môi mềm đỏ mọng đó. Lúc này Nguỵ Vô Tiện bắt đầu vặn vẹo trong vòng tay y, bị hôn đến mềm nhũn ra, nhưng vẫn muốn tiếp tục cười khi tranh thủ được khoảng trống, " Ha ha, ta sẽ không chọc ngươi nữa, ta vẫn đi lấy sách nha".
Lại kéo hắn trở về, giữ yên trên tủ thấp, Lam Vong Cơ cực kỳ bất lực nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi đợi ta một lát, ta không chạy đâu mà".
Cũng không biết hắn bị cái hứng thú kỳ quái gì khơi gợi, mà không thể bỏ qua mấy thứ đồ đó, một tay Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, tay kia chọn trong đống đồ đó, lấy ra một thứ.
Nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng của Nguỵ Vô Tiện, vén lên, vạt áo lập tức mở rộng ra, thân thể trắng nõn lộ ra dưới lớp áo màu tím, bị người nọ nhìn không rời mắt. Như thể vẫn chưa đủ, Lam Vong Cơ nắm lấy hai chân hắn mở rộng ra, cầm thắt lưng bằng da trong tay, trói cặp đùi trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện sang hai bên trái phải, Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, thì hai tay đã bị người nọ bẻ ngoặt ra sau lưng, buộc vào sợi thắt lưng đang trói hai đùi.
Thứ đồ chơi này thiết kế rất phức tạp, vì vậy Nguỵ Vô Tiện không thể nhúc nhích, không thể khép hai chân lại, khiến cho phong cảnh giữa hai chân được phơi bày ra hoàn toàn.
Nguỵ Vô Tiện trái lại lúc này mới trợn tròn mắt bất ngờ, vặn vẹo thân thể, phát hiện hoàn toàn không thể di chuyển, liền hỏi y: "Lam Trạm, ngươi thật sự dùng ha?"
Lam Vong Cơ không trả lời hắn, lỗ tai thực sự đỏ tới mức nhỏ máu, đôi mắt tham lam chiếu vào giữa chân hắn, thấy hô hấp của Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng nhanh lên, bầu khí nóng giữa hai người tăng vọt, nhịp tim đập càng lúc càng vang vọng.
Nóng quá, nóng đến mức đầu óc Nguỵ Vô Tiện choáng váng, hắn gần như toàn thân loã lồ, mới vừa rồi lại giãy giụa, lớp áo đã sớm tuột khỏi đầu vai, chỉ còn khoác hờ hững trên cánh tay. Trên thân thể có phản ứng từng chút một, đều không thoát khỏi ánh mắt của Lam Vong Cơ, vật giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện hơi hơi run rẩy, cũng chưa ai chạm vào, mà đã ngẩng đầu lên, Nguỵ Vô Tiện xấu hổ muốn chết, người này vẫn cứ tiếp tục bắt nạt hắn, không chạm vào hắn, chỉ nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn hắn, hỏi hắn: "Có ổn không?"
Nguỵ Vô Tiện hăng hái nói to: "Ta khoẻ mà, ta là Nguỵ Vô Tiện nha, đừng lo lắng như thế". Thời tiết vốn nóng nực, nhiệt độ giữa hai người đột nhiên càng tăng lên khiến người ta khó mà chịu nổi. Mặc dù hai chân của Nguỵ Vô Tiện không thể khép lại, nhưng có thể đưa về phía trước, hắn duỗi thẳng đôi chân thon dài của mình, ngoắc vào thắt lưng của Lam Vong Cơ, giọng nói mềm mại kêu lên hai tiếng: "Lam Trạm, Lam Trạm...."
Hàm ý đã quá rõ ràng, Lam Vong Cơ ban đầu là cố tình bắt nạt hắn, nhưng thế này thì tuyệt đối không thể nhịn được nữa, đưa tay giữ sau gáy hắn và hôn lên, tay kia xoa xoa nắm lấy thứ giữa chân hắn, gia tăng thêm lực vuốt ve, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương v*t Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng ngóc cao đầu trong lòng bàn tay y. Có chút đau đớn nhưng rất có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đôi môi hắn lại bị chặn lại một cách hung bạo, thậm chí không thể phát ra một âm thanh nhỏ nào, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể phát ra âm thanh rầm rì trong mũi.
Toàn thân đều run rẩy, âm mũi càng lúc càng nặng, Lam Vong Cơ mới cắn vào môi dưới của hắn và buông ra, cánh môi đó ướt nhẹp, Lam Vong Cơ theo thói quen lau đi cho hắn, ngón tay thon dài quét qua, cánh môi Nguỵ Vô Tiện khẽ di chuyển, hôn nhẹ lên ngón tay đó. Hắn vẫn luôn rất thích các ngón tay của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bị hắn câu dẫn đến không còn gì, dứt khoát đưa ngón tay đó vào trong miệng hắn, khuấy một trận, "Ưm!" Nguỵ Vô Tiện lại rên một tiếng, nước bọt nhiễu xuống, làm ướt lòng bàn tay Lam Vong Cơ.
Chiếc lưỡi đó vừa ấm vừa nóng, mặt lưỡi mềm mại quấn lấy đầu ngón tay y, cảm giác kỳ lạ từ đầu ngón tay bắt đầu lan toả, khiến trong lòng đều hơi tê dại, Nguỵ Vô Tiện hơi ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi liếʍ dọc theo khớp xương ngón tay y từng chút một.
Lam Vong Cơ hôn lên khoé miệng hắn, một đường đi xuống, hôn lên bên hông cổ hắn, xương quai xanh, đến l*иg ngực gặm cắn, để dấu cũ dấu mới chồng chéo lên nhau, như một cánh đồng hoa mận đỏ sậm vừa mới nở. Ngẩng đầu, nhìn thấy còn sót vài chỗ, lại cúi đầu xuống, Lam Vong Cơ rất thích lưu lại dấu vết trên người hắn, lần này lại càng không muốn chừa ra bất kỳ một chỗ trống nào, trên làn da trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện, những dấu bầm rải rác đó nhìn qua có chút hết hồn, nhưng Lam Vong Cơ không thể nào kềm chế được du͙© vọиɠ muốn nuốt người nọ vào trong bụng.
Cho đến khi y hài lòng, mới đi tìm đầu v* của Nguỵ Vô Tiện, hai núʍ ѵú hồng hào đã dựng thẳng chờ y đến hái, cắn xuống một ngụm, để lại dấu răng trên quầng vυ' đó, sau đó chiếc lưỡi nóng ấm quấn lấy đầu v*, tiếng nước mυ'ŧ ướŧ áŧ "lép nhép".
Nguỵ Vô Tiện ra sức liếʍ ngón tay y đến ướt nhẹp, ngón tay đó mới rút ra, đưa xuống giữa hai chân không thể khép lại kia, xoa lên tiểu huyệt khẩu đang co thắt không ngừng, khuấy tròn vài cái, nhân lúc ngón tay đang ướt, tiến vào bên trong huyệt khẩu.
"Ưm! A! A...." Chỉ có đôi môi còn rảnh, thở hổn hển gấp gáp, kèm theo một tiếng kêu ngọt ngào bật ra.
Lam Vong Cơ vừa mở rộng hậu huyệt của hắn, vừa mυ'ŧ lấy đầu v* hắn, dùng răng nhay cắn từng trận, đầu v* mẫn cảm, bị y cắn đến sung huyết sưng lên, vách thịt mềm mại bên trong hậu huyệt bị ngón tay y mát xa, ấn mạnh một hồi, Nguỵ Vô Tiện lại kêu to lên. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ này hoàn toàn không thể chịu nổi, khiến người ta bất lực, vùng phía sau bị ngón tay y đoạt lấy, lúc rút ra, mang theo một lượng nước lớn, ngay cả mép tủ cũng lấp loáng ánh nước.
Huyệt khẩu đã được nới lỏng, thành một cái động nho nhỏ, ánh nước nhuốm màu hồng nhạt, nhưng Nguỵ Vô Tiện bị trói thành tư thế này, lại càng tăng thêm vài phần cho phong cảnh hấp dẫn không gì sánh được đó.
Lam Vong Cơ lấy thứ ấy của y ra, đã cứng ngắc từ lâu, nếu không suy xét đến việc Nguỵ Vô Tiện lúc nãy có nói ngày mai sẽ đi ra ngoài, y từ sớm đã muốn xuyên qua cơ thể hắn, để hắn phải khóc lóc, hiện giờ kềm nén không nổi nữa.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy dáng vẻ này của y, dường như mỗi lần đều chỉ có mình là bị lột quần áo, Lam Vong Cơ vẫn luôn trong dáng vẻ nhã chính đoan phương, khuôn mặt đó nhìn không ra vẻ gì là đang làm chuyện dâʍ đãиɠ, người không biết chuyện nhìn vào thế này, còn tưởng là hắn đang dụ dỗ y, chứ không biết là tiểu cũ kỷ này hư muốn chết, lần nào cũng đều là tiểu cũ kỷ ra tay trước.
Sau đó duỗi chân qua, móc vào thắt lưng y, vốn chỉ là muốn tháo ra, bị hắn móc vào tuột luôn xuống dưới, nhưng tiết khố vẫn còn, chỉ có quần dài tuột xuống, ngược lại không ảnh hưởng gì tới Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện còn dùng đầu ngón chân cọ cọ lên đai lưng của y, hơi mỉm cười, "Thời tiết nóng, Lam nhị ca ca, ngươi cũng cởi ra đi".
Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, phủ người lên, gập đầu gối hắn lại, ấn cơ thể Nguỵ Vô Tiện ra phía sau, căn chỉnh góc độ chính xác ngay huyệt khẩu, đâm vào. Vật thô to của hắn cương cứng, hơi dùng lực một chút, lập tức tiến vào bên trong không gặp chút trở ngại nào, cả hai đã hai ngày không có làm, Nguỵ Vô Tiện cũng không phải chịu đau lắm, chỉ hơi khó chịu, theo nhịp đâm vào rút ra của Lam Vong Cơ, mang ra nhiều nước hơn, thấm ướt và làm trơn tru chỗ tương liên của hai người, cơn đau nhanh chóng biến mất.
Tư thế này cho phép Lam Vong Cơ tiến vào rất thuận lợi, hơn nữa Nguỵ Vô Tiện bị trói, y không cần dùng nhiều lực để áp chế hắn, chỉ cần đẩy hắn về phía sau, lưng tựa vào tường, Nguỵ Vô Tiện sẽ không thể di chuyển, chỉ có thể chống đỡ thân thể bằng hai cánh tay bị trói ở sau lưng. Nói thật lòng thì có hơi khó chịu, nhưng lại bị Lam Vong Cơ đỉnh đến mức không còn cách nào, hai chân lắc lư, bụng dưới nóng rực, nóng đến mức Nguỵ Vô Tiện ướt đẫm mồ hôi.
Tay Lam Vong Cơ xoa nắn trên eo hắn, đầy mồ hôi, ướŧ áŧ trơn trượt, vuốt ve hắn đến mềm nhũn. Trong lúc đó nghiêng người dốc toàn lực đỉnh vào bên trong hắn, Nguỵ Vô Tiện căn bản không thể nào tránh được, thế này đúng thật là mở rộng hai chân chịu thao, hơn nữa còn bị thao một cách bạo liệt, đâm mạnh vào tới nơi sâu hơn,
"Ô a! Lam Trạm! Nhẹ chút! Chậm chút! Ta sẽ đau á!" Nguỵ Vô Tiện rơi nước mắt, làm như mọi sự dịu dàng trước đây đều là giả tạo, Lam Vong Cơ cứ miệt mài xâm nhập vào trong cơ thể hắn, chính là không thể kiểm soát được cơn xúc động đó. Đỉnh vào quá sâu, làm cho Nguỵ Vô Tiện phải kêu đau, trong người cảm giác vừa đau vừa sướиɠ, từng đợt từng đợt không ngừng giữa những cơn đau, tất cả đều không thể khống chế.
Nhưng Lam Vong Cơ thích làm hắn như thế, đè chặt hắn, đỉnh đến mức đôi mắt phiếm hoa đào của hắn, đôi mắt sáng ngời phải mờ lệ, lăn lên gò má, nhỏ giọt lên đầu vai, một mảng hoa đào gợn sóng dập dềnh. Là cành hoa nở trên đầu trái tim, không phải là quá đẹp hay sao.
Lam Vong Cơ hôn lên vai hắn, ôm chặt hắn trong vòng tay, y luôn muốn đối xử với Nguỵ Vô Tiện tốt hơn một chút, nhưng lại không thể khống chế hành động bắt nạt hắn. Trong mắt y, tất cả là Nguỵ Vô Tiện tràn ngập, nhưng bên cạnh Nguỵ Vô Tiện lúc nào cũng có rất nhiều người, cái cảm giác đó không thể nói ra được, tự vấn lòng mình, Lam Vong Cơ vùi đầu vào cổ hắn, đột nhiên không nhúc nhích nữa.
Nguỵ Vô Tiện đang trong cơn sảng khoái, đột ngột bị dừng lại, trong hậu huyệt vẫn có cảm giác bị lấp đầy, càng khiến người ta khó chịu đựng. Nhổm người lên, hôn vào dái tai Lam Vong Cơ, khẽ hỏi y: "Lam Trạm, ngươi hẳn là không cao hứng ha".
Thật lâu, Lam Vong Cơ, gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện cố nén tâm tình đang sướиɠ muốn chết ở trong lòng, quyết định trước hết phải giáo dục tiểu cũ kỷ này một trận mới được, hôn một cái lên khuôn mặt rầu rĩ đó: "Ngươi có biết ngươi thế này gọi là gì không?" Lam Vong Cơ lại lắc lắc đầu.
Thật sự sắp chết chìm trong sự đáng yêu của tiểu cũ kỷ, Nguỵ Vô Tiện dán vào tai y thổi một ngụm khí, nói: "Lam nhị ca ca thấy người khác thích ta, uống giấm (ghen) chứ gì".
Cảm thấy lỗ tai đó càng lúc càng nóng hơn, Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình dường như không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt đó sửng sốt không ít, đôi mắt mở to hơn bình thường một chút.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, hôn lên mi tâm (giữa hai lông mày) của y, chỗ đang hơi nhíu lại vì Lam Vong Cơ không cao hứng, ánh mắt Lam Vong Cơ hơi né tránh, thấy Nguỵ Vô Tiện đã vạch trần đúng sự việc, y lại có chút luống cuống không biết làm sao.
Y thực sự rất không vui khi người khác thích Nguỵ Vô Tiện.
Vì nhiệt độ đột ngột tăng cao giữa hai người, vừa rồi Lam Vong Cơ làm cũng có chút xả thân quên mình, nên bên sườn mặt rịn một ít mồ hôi, Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm đưa lưỡi liếʍ cho y, "Ngươi trốn tránh cái gì, người khác muốn ghen, ta cũng không cho cơ hội đó đâu".