Mỗi khi Lam Vong Cơ nói lời cự tuyệt hắn, Nguỵ Vô Tiện liền biết, tiểu cũ kỷ này đã quyết tâm.
Bị ánh mắt cực kỳ nóng bỏng kia nhìn trực diện, Nguỵ Vô Tiện lập tức cảm thấy hai chân mình mềm nhũn ra, Lam Vong Cơ hôn hắn, đè hắn lên trên mặt bàn, giữ đầu hắn không cho nhúc nhích, sau đó càn quấy cướp đoạt khoang miệng hắn.
Đầu lưỡi bá đạo kia hung hăng khuấy đảo trong miệng, mãnh liệt đến mức ngay cả hít thở cũng không thông, Nguỵ Vô Tiện bị y hôn đến choáng váng, hai tay ôm lấy y, mềm mại dưới thân người ta phát ra tiếng ưm a khe khẽ. Lam Vong Cơ rờ đến hai chân hắn, mở rộng chúng ra, ghé sát thân mình vào, cách một lớp quần áo cọ cọ vào chỗ hơi nhô lên kia, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được đồ vật không cách gì bỏ qua kia đã bắt đầu cứng lên, lực đạo của Lam Vong Cơ không nhẹ, nhưng cũng đủ mạnh để khiến hắn hơi đau, hắn vốn cũng là đang nhịn thèm, nên rất dễ dàng có phản ứng, thân thể theo đó run lên từng chặp.
Cổ và gáy đều bị ướt do nước bọt tràn ra từ khoé miệng, Lam Vong Cơ cắn vào môi dưới của hắn rồi buông hắn ra, nhẹ nhàng liếʍ láp dọc theo thái dương, xuống đến bên hông cổ rồi cắn một cái, để lại dấu răng rõ ràng ở đó.
"Á!" Nguỵ Vô Tiện bị đau, kêu lên một tiếng, nhưng Lam Vong Cơ hoàn toàn phớt lờ hắn, cắn vào cổ hắn không rời, không ngờ rằng ngay từ đầu y đã hung tợn như vậy, sợ là muốn làm hắn ngay trên cái bàn này. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện liền hơi hoảng sợ, hắn giơ tay, đẩy Lam Vong Cơ ra một chút, Lam Vong Cơ không ngờ hắn đột nhiên chống đối, vừa bị đẩy ra, Nguỵ Vô Tiện lại cho y một cước, nhanh nhẹn xoay người, rời khỏi bàn muốn chạy.
Lam Vong Cơ thân thủ cũng cực kỳ tốt, nhanh chóng phản ứng đuổi theo bắt hắn lại, kéo tay hắn ôm vào trong lòng, Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo giãy giụa, qua lại mấy chiêu, lực tay của Lam Vong Cơ rất khoẻ, Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không thoát được, trong lúc hạ chân xuống thì sơ ý, kéo theo Lam Vong Cơ cùng ngã xuống đất.
Lam Vong Cơ rất cẩn thận, bọc kín người trong vòng tay, ôm lấy hắn từ sau lưng, để hắn không bị té đập ra đất, nhưng cũng sẵn tiện, giam chặt khiến hắn không thể nhúc nhích gì được. Khẽ hôn lên phía sau tai hắn, giọng nói hơi khàn khàn mang theo chút nguy hiểm, hỏi hắn: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Không...." giọng nói đó nghe gợi cảm cực kỳ, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy trong lòng lại ngứa ngáy đến phát hoảng, nói: "Không, ta chỉ muốn đổi địa điểm, cái bàn đó không thoải mái".
Lam Vong Cơ liếʍ lỗ tai hắn, lại dán sát vào nói: "Vậy ngươi muốn làm ở đâu?"
Câu hỏi này là dành cho Nguỵ Vô Tiện, hắn vừa rồi hoảng hốt nên phản kháng, cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lam Vong Cơ nhất định là phải làm, vậy thì ở đâu cũng như nhau thôi, sẽ không buông tha hắn.
Khi nói chuyện một tay Lam Vong Cơ đã luồn vào trong áo hắn, xoa nắn chỗ nho nhỏ nhô ra trước ngực hắn, đầu ngón tay khẽ gẩy vào viên thịt nhỏ mẫn cảm, mang theo chút ngứa ngáy.
Một tay đi tìm quần của y, soạt một cái kéo quần xuống dưới, vật cứng ngắc kia dán vào cặp mông nhỏ trơn bóng của hắn mà cọ cọ, rồi sờ soạng giữa hai chân hắn, nắm lấy vật ửng hồng mê người giữa hai chân hắn, hoàn toàn bày ra phản ứng động tình, trong tay y.
"A!! A...." Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ rêи ɾỉ, phản ứng của thân thể là không thể lừa dối, bị Lam Vong Cơ nắm lấy phía trước vuốt ve, ngay cả xương sống cũng mềm đến rối tinh rối mù, mà từng trận ngứa ngáy kia ăn mòn cả thể xác và tinh thần, bất giác hắn cũng cọ mông mình vào nơi cứng ngắc kia của Lam Vong Cơ.
Động tác chủ động cầu hoan thế này, làm sao Lam Vong Cơ chịu nổi, càng nhéo đầu v* của hắn một cách mạnh bạo hơn, se cho đầu v* nhỏ xíu đó trồi lên, Nguỵ Vô Tiện hưởng thụ mà vặn vẹo cơ thể, làm cho áo trượt khỏi đầu vai, lộ ra đầu vai trắng tinh, đường nét rõ ràng, dọc theo cổ là đường cong hoàn mỹ, Lam Vong Cơ cúi đầu cắn vào đầu vai kia một cái, rồi vùi đầu vào cổ hắn, hít lấy mùi thơm của Nguỵ Vô Tiện, sau đó hỏi hắn: "Làm ở đây?"
Nguỵ Vô Tiện còn tưởng y đã từ bỏ câu hỏi này rồi, cái câu hỏi khiến người ta cảm thấy xấu hổ không chịu nổi này, kêu hắn phải trả lời sao đây, Nguỵ Vô Tiện nói: "Tuỳ ngươi đi, nhưng tốt với ta một chút, ngày mai dậy không nổi ngươi định cõng ta trở về hay sao?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Ta cõng ngươi".
Câu trả lời này chọc cho Nguỵ Vô Tiện bật cười. "Ái chà, Lam nhị ca ca này thật xấu quá, ngươi lập tức không chọn đối tốt với ta một chút".
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ gọi hắn, nói: "Ta không muốn lại ép buộc ngươi".
Không hiểu ý của y lắm, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Bỗng nhiên lại nói cái gì vậy?"
Lam Vong Cơ siết tay chặt hơn một chút, chặt đến mức Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi bị ép lại, sau đó nghe y nói, "Nguỵ Anh, lần đầu tiên, thực xin lỗi".
Nguỵ Vô Tiện nghe được lời này cảm thấy không vui, bắt đầu vặn vẹo cơ thể, dứt khoát phải tìm khoảng trống, lật người lại, đưa tay lên ôm cổ y, nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi kia của Lam Vong Cơ, xuất hiện vẻ buồn rầu, trong ánh mắt cũng hiện lên tia đau xót, Nguỵ Vô Tiện nói tiếp. "Ngươi nói lung tung gì vậy, ngươi hối hận đã lựa chọn ta?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, "Ta hối hận đã làm ngươi bị thương".
Nguỵ Vô Tiện ôm sát cổ y, hôn lên, hai chân không an phận quấn quýt cùng với Lam Vong Cơ, hạ thể dán sát vào nhau, vẫn luôn cọ cọ vào đùi của người ta. Cũng cảm nhận vật ấy của hắn vừa nóng rực, vừa cứng ngắc, cũng không khá hơn Lam Vong Cơ là mấy, Nguỵ Vô Tiện hôn y, sau đó thoáng lùi ra xa một chút, vừa thở hổn hển vừa nói với y: "Không cho phép xin lỗi".
Tay sờ loạn lên người của người ta, cởϊ áσ của người ta, hơi thở nóng rực phun ra giữa hai người, "Lam Trạm, ta không muốn nghe lời xin lỗi một chút nào, giữa chúng ta không có một sai lầm nào cả".
Lột quần áo của Lam Vong Cơ ra, cắn một cái lên l*иg ngực trắng nõn, sau đó duỗi tay sờ xuống hạ thể của y, Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc chịu không nổi, lên tiếng cảnh cáo: "Nguỵ Anh! Đừng nghịch".
Liếʍ liếʍ đôi môi ướŧ áŧ kia, Nguỵ Vô Tiện cười: "Ta không nghịch nha, ta nghiêm túc". Dứt lời, cọ càng hăng say hơn, lại nói: "Ngươi muốn làm ở đâu? Trên bàn, trên giường? Hay là trên mặt đất, nếu không thì trên bệ cửa sổ đi, ở đâu ta cũng theo ngươi".
Lam Vong Cơ vụt đứng dậy, đè hắn ở dưới thân, thuận thế chen người vào giữa hai chân hắn, hơi nheo mắt lại, trong mắt lập loè ánh lửa nguy hiểm khiến người ta phải lo lắng. Lam Vong Cơ sờ tới giữa kẽ mông hắn, tiểu huyệt bí ẩn đã sớm gấp gáp không chờ nổi, nghênh đón những ngón tay của y giống như hôn lên, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng sờ theo những nếp uốn ở huyệt khẩu, sau đó ấn vào một lóng tay, mát xa huyệt thịt đang thít chặt, để hắn thả lỏng mềm mại ra. Nguỵ Vô Tiện ôm y, sờ soạng lung tung khắp người y, da thịt dán sát vào nhau mà cọ xát, theo bản năng tìm cái vật ở trong quần kia, gấp không chờ nổi mà mυ'ŧ lấy ngón tay thon dài vào bên trong.
Lam Vong Cơ tấn công vào vách thịt mềm mại mẫn cảm bên trong hoa huy*t của hắn, hắn không còn là thiếu niên non nớt không biết gì của lúc trước nữa, thân thể sớm đã biết mùi vị lạc thú, theo tiếng kêu ngọt ngào mềm mại của hắn, chẳng bao lâu từ bên trong đã chảy ra da^ʍ thuỷ, làm cho chỗ đó ướŧ áŧ và trơn tru.
Cảm giác khó nhịn ở vùng bụng dưới lan tràn khắp toàn thân, bất kể cố gắng siết chặt thế nào, cũng đều vô ích, chỉ là bị ngón tay đùa bỡn hậu huyệt, mà phía trước đã ngẩng cao, qυყ đầυ liên tục run rẩy.
"Lam Trạm, A! A!" Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo mông kêu y, thanh âm vừa nũng nịu vừa mềm mỏng, dụ hoặc y, Lam Vong Cơ rút ngón tay ra, ngón tay ướt nhẹp nắm lấy cổ chân hắn xốc lên, kéo hai chân hắn mở rộng ra, nâng cặp mông kia lên, nhìn vào huyệt khẩu hồng hào non mềm lấp lánh ánh nước trong suốt, mím đôi môi mỏng lấy đồ vật mà mình nhẫn nhịn đã lâu ra, nhét vào trong tiểu huyệt mê người kia.
Đau là vẫn đau, bất kể làm bao nhiêu lần đều không cảm thấy quen được, Nguỵ Vô Tiện căng cứng cả người kêu thảm một tiếng, sau đó tiếng kêu bị ngăn lại ở trong họng, Lam Vong Cơ hôn hắn, làm cho hắn thả lỏng, hạ thân ngang nhiên bắt đầu chuyển động không dừng. Để cho huyệt khẩu kia mυ'ŧ chặt lấy, cọ xát vào vách thịt mềm mại của hắn, đâm đến điểm mẫn cảm của hắn, nghĩ cách làm cho hắn liên tục tiết ra nhiều da^ʍ thuỷ hơn, dần dần khiến cho hắn không còn chỉ cảm thấy khó chịu nữa.
Rời khỏi sự khống chế của đôi môi mỏng kia, âm thanh phát ra chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, Lam Vong Cơ gặm cắn dọc theo khuôn ngực hắn, để lại những dấu vết mới trên làn da hoàn hảo, một lần nữa bao phủ lên những những dấu vết cũ. Lam Vong Cơ luôn có ham muốn điên cuồng muốn cắn hắn, làm cho hắn loang lổ dấu vết, làm cho hắn vết thẹo chồng chất, làm cho hắn không còn dám mặc quần áo lung tung để lộ ra khe hở khiến người ta nhìn thấy.
Lam Vong Cơ vùi đầu vào ngực hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mạt ngạch trắng tinh kia, nhẹ nhàng phất qua da hắn, làm trong lòng hắn ngứa ngáy không thôi, trái tim xao động, đưa tay tháo mạt ngạch xuống. Lam Vong Cơ chợt cảm thấy trên trán lỏng ra, cả người đều sửng sốt, đã thấy Nguỵ Vô Tiện đem mạt ngạch quấn vào tay, cong mắt lên cười với y và nói: "Lam nhị công tử hôm nay không trói ta?"
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện lấp lánh như sao trời, Nguỵ Vô Tiện cười, là đóng một dấu ấn vào tim, một nụ cười nở ra, làm tâm trí bay bổng, chôn sâu tận trong tim, thật sự cảm thấy mọi thứ về hắn đều tốt đẹp.
Nắm lấy bàn tay đó, cùng hắn mười ngón giao nhau, mạt ngạch quấn quanh đôi tay, Lam Vong Cơ kéo lên môi hôn một chút. Sau đó ánh mắt kiên định và thận trọng nói với hắn: "Nguỵ Anh, ta xác định, chính là ngươi".
Đây không phải là thông báo, mà là hứa hẹn, là hứa hẹn cả đời của Lam Vong Cơ đối với đạo lữ.
Lập tức khiến cho Nguỵ Vô Tiện đỏ bừng cả khuôn mặt, gò má nóng bỏng đến mức chính hắn cũng cảm thấy không ổn, đôi mắt sáng ngời kia chuyển động, hắn khẽ hé mở đôi môi đỏ, gọi một tiếng: "Lam Trạm, ngươi lại đây một chút".
Lam Vong Cơ ngoan ngoãn nghe lời, cúi người xuống, Nguỵ Vô Tiện liền dùng cánh tay còn lại, kéo đầu y xuống, dán môi mình lên khoá lại, đi tìm chiếc lưỡi bá đạo kia, gợi lên du͙© vọиɠ của y, để Lam Vong Cơ xâm chiếm khoang miệng của hắn, hôn hắn thật sâu.
Tận dụng khoảng trống lúc chuyển đổi tư thế hôn, Nguỵ Vô Tiện khẽ cười, "Lam Trạm, ta khó chịu, ngươi chuyển động một chút đi".
Chọc cho Lam Vong Cơ phải thở dồn dập lên, mông Nguỵ Vô Tiện xích xuống một chút, nuốt lấy dương v*t của Lam Vong Cơ vào trong, Lam Vong Cơ nắm lấy thắt lưng hắn, đâm sâu vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện lập tức cười hết nổi. Lam Vong Cơ chưa làm tốt việc khuếch trương cho hắn đã mạnh mẽ nhét vào, còn chưa hoàn toàn thích ứng, Nguỵ Vô Tiện đã chọc cho người ta nôn nóng, dương v*t thô to kia vừa nóng lại vừa cứng, giống như một cây thiết lạc đâm thẳng vào cơ thể mình, huyệt khẩu căng đến phát đau, nhưng huyệt thịt non mềm lại vô cùng hưởng thụ, cảm giác sảng khoái lan toả khắp nơi, làm cho thân thể bắt đầu run rẩy từng trận không thể nào ngừng được, đôi chân thon dài quặp vào hông Lam Vong Cơ, quấn lấy, giam chặt người ở giữa hai chân. Dưới thân lắc mông phối hợp với động tác của Lam Vong Cơ, cái gì mà đau đớn hay không đau đớn hoàn toàn không còn thắc mắc nữa, hiện giờ hắn chỉ muốn, muốn cùng Lam Vong Cơ dán chặt vào nhau, ước gì có thể khảm người vào trong thân thể, thành một thể thống nhất.
Tiếng kêu to vang bên tai, Lam Vong Cơ nghe thấy không thể kềm chế được cơn xúc động, vùi đầu vào cổ hắn khẽ thở hổn hển, nắm lấy eo hắn tiến công vào phía trong, đâm vào, đột ngột xông vào nơi sâu hơn. Đè Nguỵ Vô Tiện trên mặt đất, dùng thứ ấy của y xâm phạm hắn, chiếm hữu hắn, làm cho hắn ngoại trừ kêu la và thở gấp, thì cái gì cũng không làm được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên của y để mềm mại xin thua: "Lam Trạm! A! Nhẹ một chút! A, nhẹ, nhẹ một chút...".
Giọng nói nũng nịu mềm mại, mang theo chút nức nở, dễ nghe, dễ nghe đến mức khiến người ta phải động tâm. Lam Vong Cơ khẽ hôn một cái vào chỗ hầu kết phát ra âm thanh tuyệt vời đó, nhổm dậy, nhìn dương v*t đã căng trướng đến mức chịu không nổi nữa của Nguỵ Vô Tiện, gân xanh nổi lên run rẩy kịch liệt giữa hai chân, chất dịch trong suốt tràn ra từ lỗ chuông, chảy dọc theo thân trụ xuống dưới.
Cảnh sắc mê người, Lam Vong Cơ dùng tay lau đi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hắn, Nguỵ Vô Tiện bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đầu óc trống rỗng, chưa tới vài cái đã phóng xuất ra trong tay y.
Lam Vong Cơ cũng không buông tay, bàn tay ấm áp vỗ về thân trụ của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi chút bạch trọc còn sót lại, nâng túi da mong manh xoa nhẹ rồi khẽ cào cào lên phần lôиɠ ʍυ đã ướt đẫm bạch trọc. Lam Vong Cơ luôn là như vậy, có một sự chấp nhất bất thường đối với những nơi đáng thẹn thùng của hắn, thích cầm trong tay mân mê chơi đùa, luôn làm cho Nguỵ Vô Tiện xấu hổ đến mức không chịu nổi.
Thân thể mới vừa phát tiết đúng là lúc mẫn cảm, lại bị y đùa bỡn đến ngại ngùng, cả người đều ửng hồng cả lên, nhẹ nhàng run rẩy theo tiếng thở dốc, hậu huyện không khống chế được co thắt lại, mυ'ŧ chặt lấy dương v*t của Lam Vong Cơ. Cảm nhận được mạch đập kích động đó, cái thứ trong cơ thể hắn lại chuyển động, làm lơ tiếng kêu khóc của hắn, một đường tăng tốc, tiếp theo đó cũng phát tiết ra tới, dòng chất lỏng nóng ấm rót vào hậu huyệt, dương v*t kia cũng không rút ra ngoài, chặn tất cả mọi thứ ở bên trong.
***
Nguỵ Vô Tiện cũng biết với độ tàn nhẫn của Lam Vong Cơ thì không có khả năng chỉ làm một lần, quả nhiên bàn tay đang nắm vật giữa hai chân hắn tiếp tục vuốt ve, Lam Vong Cơ quá là có tài, nắm rõ những điểm mẫn cảm của hắn như lòng bàn tay, chưa tới mấy cái lại thổi bùng ngọn lửa ham muốn, dương v*t trong tay y dần dần khôi phục tinh thần một lần nữa.
"Lam Trạm, không, từ từ! Từ từ!" Hắn chịu không nổi nhất chính là mỗi lần vừa bắn xong, lúc đang cực kỳ mẫn cảm, thì Lam Vong Cơ cứ túm lấy hắn để tiếp tục làm, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó hoàn toàn khiến người ta không có cách nào nhịn được, cả thể xác và tinh thần đều cùng mất kiểm soát, bị kɧoáı ©ảʍ bao trùm.
Lần nào hắn cũng đều xin tha, nhưng lần nào Lam Vong Cơ cũng không nghe theo hắn, không rút thứ ấy ra ngoài, nắm lấy thắt lưng hắn và tiếp tục. Lam Vong Cơ ở trong cơ thể hắn ma sát vài cái, lại cứng lên, mặc dù mắt điếc tai ngơ không để ý lời khẩn cầu của hắn, cũng biết chính mình trốn không thoát, nhưng bọn họ làm lung tung ở sàn nhà, Lam Vong Cơ làm vừa hung bạo lại vừa lâu, vừa rồi lưng hắn chà xát trên mặt đất bị đau, hắn mềm giọng mở miệng: "Vậy, vậy đổi chỗ đi, sàn nhà làm ta đau, ngươi đã nói sẽ đối tốt với ta một chút."
Nguỵ Vô Tiện nếu thật tình yêu cầu y, Lam Vong Cơ sao có thể không đáp ứng, vì vậy rút của mình ra, hậu huyệt không còn bị thứ đó chặn lại, gió lạnh xâm nhập vào, thế nhưng vẫn sinh ra một cảm giác trống rỗng mãnh liệt.
Lam Vong Cơ hôn hắn một cái, hỏi: "Ngươi muốn ở chỗ nào?"
Cảm giác trống rỗng kia ập vào lòng, không thể không để ý, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện chợt có chút phức tạp không giải thích được. Hắn là nam nhân, mỗi lần đều bị Lam Vong Cơ đè dưới thân, nói rằng hoàn toàn không quan tâm, thì không có khả năng, nhưng lần nào cũng ma xui quỷ khiến sao đó hắn đều dường như nguyện ý, hiện giờ hắn còn không muốn rời khỏi Lam Vong Cơ như vậy, bỗng nhiên hắn nhận ra, Lam Vong Cơ quan trọng đối với hắn như thế nào. Quan trọng đến mức hắn thật sự bằng lòng mở rộng hai chân để mặc cho y chiếm hữu mọi thứ, nếu đổi là người khác, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, trên đời sẽ không có Lam Vong Cơ thứ hai.
"Nguỵ Anh?" thấy hắn ngây người ở đó, Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng.
"Hả? À" Nguỵ Vô Tiện hoàn hồn, trên mặt thật sự đỏ đến mức nhỏ máu, Lam Vong Cơ sờ lên, lại nói: "Mặt đỏ quá".
Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng hốt, nói: "Làm, làm chuyện này sao có thể không đỏ, ta, ta nóng".
Để chứng minh lời nói của mình, hắn cởi bỏ lớp áo cuối cùng còn treo trên người, đương nhiên chỉ có hắn biết, việc đỏ mặt này không phải là phản ứng động tình, mà là tâm động á.
"Đến giường làm đi." Tự mình cũng cảm thấy mình đang chột dạ, Nguỵ Vô Tiện không dám nhìn vào mặt Lam Vong Cơ, lăn sang bên cạnh, rồi leo lên giường. Hắn thất thần, chân lại mềm nhũn do bị làm nãy giờ, định đứng dậy, nhưng lại bị vướng chân ngã ngay mép giường.
Trong lòng thầm chửi bậy một câu, Lam Vong Cơ đã tới ở phía sau, ôm người vào lòng, giữ chặt ở mép giường, giọng nói hình như có chút bất mãn: "Chạy cái gì?"
Hôm nay đây là lần thứ hai hắn có hành động giống như chạy trốn thế này, Lam Vong Cơ đối với chuyện này bất mãn, nhưng vẫn nhịn xuống, hôn cổ hắn, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi không muốn làm?"
Lam Vong Cơ sợ chính mình nhịn không được, lại cưỡng ép hắn, cho nên hết lần này đến lần khác hỏi hắn, y cũng không biết nên làm như thế nào, y chỉ muốn đối xử thật tốt với Nguỵ Vô Tiện, tốt một chút, rồi tốt hơn một chút nữa.
Nguỵ Vô Tiện ý thức được tâm tình của mình, rung động kia ở trong lòng không ngừng được, khó có thể bình tĩnh lại, cũng ngại ngùng nhìn vào mặt Lam Vong Cơ. Nhưng hắn cũng không phải không muốn làm, nói đúng ra là trong lòng muốn làm, muốn Lam Vong Cơ tiến vào, lấp đầy cái cảm giác trống rỗng kia, nghĩ tới là chịu không được.
Trong lòng quyết tâm, Nguỵ Vô Tiện quỳ gối ngay mép giường, nửa thân trên áp xuống giường, nhếch mông lên, nói với Lam Vong Cơ: "Ta đổi tư thế, như vậy tốt hơn, ta tựa xuống giường thoải mái, Lam Trạm ngươi vào đi".
Cặp mông nhỏ nhắn trắng bóng kia lắc lư trước mắt, bờ mông của Nguỵ Vô Tiện rất đẹp, vừa đầy đặn vừa cong tròn, sờ lên vừa trơn vừa mềm, xúc cảm rất tốt. Lam Vong Cơ xoa nắn vuốt ve da thịt của cặp mông kia, sờ tới là không muốn buông tay, tất cả dấu tay đều lưu lại, da thịt trắng nõn, càng hiện rõ từng dấu vết, Nguỵ Vô Tiện hơi đau, lại có chút khẩn trương, theo nhịp run rẩy khẽ thở hổn hển, nhìn thấy có chút đáng thương lại có chút đáng yêu.
Lam Vong Cơ không nhịn được, cúi đầu xuống cắn một cái vào cánh mông non mềm, Nguỵ Vô Tiện kêu to "A!" một tiếng, chất giọng ngọt ngào, Lam Vong Cơ lại cắn thêm mấy cái, sau đó mới kéo hai cánh mông ra ngoài, khiến cho bên trong huyệt khẩu có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Vì trong lòng Nguỵ Vô Tiện khẩn trương, huyệt khẩu đỏ đỏ sưng sưng bị thao thành một lỗ hổng, vách thịt đỏ hồng bên trong hơi lộ ra ngoài, co rút đến kịch liệt, phun từng đợt dịch ra bên ngoài, bạch trọc lúc trước, trộn lẫn với dịch thể trong suốt từ từ chảy ra. Chảy xuống dọc theo bên trong dùi, tựa như một sự hấp dẫn không lời.
Lam Vong Cơ đem chính mình nhét vào, giữ chặt người ở mép giường, va chạm thật mãnh liệt, Lam Vong Cơ thích ép chặt Nguỵ Vô Tiện, không cho chạy trốn, không cho nhúc nhích, chỉ có thể thừa nhận sự va đập điên cuồng.
Lam Vong Cơ cắn khắp nơi trên lưng hắn, cắn đến cả mình đầy thương tích, chỗ nào cũng có dấu tích, hậu huyệt lại bị giữ chặt cứ thọc vào rút ra liên tục, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy bị làm đến mức xương cốt mềm nhũn ra, hai chân không còn sức nữa, chỉ dựa vào giường để chống đỡ thân mình, thân thể xụi lơ, tiếp nhận động tác của Lam Vong Cơ.
Kɧoáı ©ảʍ ăn mòn thân thể, động tình không ngừng, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại, Nguỵ Vô Tiện phát run, nắm chặt tấm chăn bên dưới, khóc kêu nức nở. Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn, thì tất cả những cảm xúc không thể phát tiết đều hoá thành du͙© vọиɠ bùng nổ ra, không cách nào khống chế, cũng không thể dừng lại, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể chìm nổi trong du͙© vọиɠ điên cuồng đó, không còn cách nào khác.
Phía trước run rẩy, lại phóng xuất thêm lần nữa, bắn vào cạnh giường bằng gỗ đen, mặt mày cũng như giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện đều giống nhau, bị làm cho rối tinh rối mù, Lam Vong Cơ cúi người xuống, khẽ chạm một chút vào đôi môi đang há to thở hổn hển của hắn, thấp giọng hỏi hắn: "Còn tốt không?"
Thầm nghĩ tốt cái rắm. Nhưng không nói ra, hôm nay tác phong Lam Vong Cơ đã thay đổi khác xưa, hết lần này đến lần khác hỏi han hắn, lắng nghe ý kiến của hắn, giọng nói kia trầm trầm, dễ nghe muốn chết, nghe vào tai gợi cảm cực kỳ.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại trừng mắt nhìn y một cái. Cặp mắt hoa đào kia lúng liếng đưa tình, vốn chẳng hề có tính uy hϊếp, thậm chí thoạt nhìn còn rất là dễ thương, Lam Vong Cơ lại hôn lên mắt hắn, hàng lông mi dài rưng rưng ướt đẫm, liên tục chớp chớp, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi, ngay cả những nơi nhỏ này, đều khiến Lam Vong Cơ yêu không chịu được, lại thấp giọng "Hử?" một tiếng.
Lúc đó nghi ngờ tiểu cũ kỷ này cố ý, biết hắn cũng muốn làm, chỉ là thích hỏi như vậy, cần phải hỏi cho đến khi người ta thừa nhận mới thôi.
Nguỵ Vô Tiện nín thở, trong hậu huyệt vẫn ngậm chặt thứ ấy của y, lùi mông về sau một chút, để dương v*t thô to đó đẩy vào trong, lại lần nữa tiến vào, hắn chỉ cần tự mình bắt đầu động tác thế này.
Cảm giác được hơi thở Lam Vong Cơ đều gấp gáp lên, trong lòng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi có chút đắc ý, không phải lúc nào hắn cũng ở thế bất lợi, vì thế hắn cong khoé miệng và chớp mắt, hơi thở ấm áp phà trên mặt, hắn nói: "Hôm nay ta sẽ cùng người đến cuối cùng, tuỳ thuộc vào thể lực của Lam nhị công tử có chịu nổi hay không".
Đương nhiên sau đó hắn liền biết, vì nhất thời nhanh miệng, mà không thèm suy nghĩ, vẫn là chính mình ăn khổ. Nguỵ Vô Tiện ở mép giường mệt đến nỗi mơ mơ màng màng, cuối cùng còn không quên đòi Lam Vong Cơ hôn một cái, sau đó ngủ thϊếp đi trong vòng tay người ta.