Tính khí cương cứng giữa hai chân hắn treo ở đó thật lâu, hiện giờ lại bị Lam Vong Cơ hung hăng thao ở hậu huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức sắp sửa bùng nổ, rung lên từng đợt. Lam Vong Cơ đang vuốt ve đùi hắn, để lại từng dấu tay rải rác, ra sức khám phá bên trong hậu huyệt hắn, không thể quan tâm đến tính khí đáng thương kia của hắn, hắn khó chịu, liền muốn tự mình đưa tay sờ, tự mình làm cho phóng thích, Lam Vong Cơ ngăn động tác của hắn lại, túm lấy hai tay của hắn ấn lêи đỉиɦ đầu, không cho hắn sờ.
"Lam Trạm! Ngươi làm gì vậy!" Nguỵ Vô Tiện lên tiếng phản đối, Lam Vong Cơ hình như có bất mãn, nhưng không nói gì, lại thấy y tháo mạt ngạch, trói hai tay hắn lêи đỉиɦ đầu.
Lại doạ cho Nguỵ Vô Tiện sợ rồi, hắn cho rằng lần này Lam Vong Cơ sẽ không trói hắn, bây giờ lại trói hắn lại, kêu lên: "Lam Trạm! Rốt cuộc ngươi có chuyện cổ quái gì vậy hả!"
Lam Vong Cơ sắc mặt trầm xuống, nói: "Không cho sờ".
Nguỵ Vô Tiện không thể hiểu được, lại nói: "Ta sờ của ta mà ngươi cũng không cho? Đạo lý gì vậy".
Lam Vong Cơ lại không trả lời hắn, cúi người xuống, gặm cắn vành tai hắn, bàn tay phủ lên tính khí hắn và xoa nắn, khiến hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội hơn nữa.
Nguỵ Vô Tiện hình như hơi hiểu ra, ý Lam Vong Cơ đây là, muốn tự mình làm cho hắn ư? Trước nay hắn chưa thấy qua người nào bá đạo như vậy, tiểu cũ kỷ này, ngủ với hắn, muốn độc chiếm thân thể hắn còn chưa nói, ngay cả hắn cũng không cho chạm vào luôn?
Nghĩ xong muốn phản đối, nhưng Lam Vong Cơ nào cho hắn cơ hội, đè hắn thao một trận, dùng tay vỗ về mơn trớn tính khí của hắn, trước sau cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ở tình trạng bị tấn công mãnh liệt Nguỵ Vô Tiện há miệng cũng chỉ có thể ưm ưm a a gọi bậy bạ mà thôi.
Cảm giác mãnh liệt tập trung lại, Nguỵ Vô Tiện phóng thích trong tay Lam Vong Cơ, phun cao tung toé. Hậu huyệt đương nhiên co lại, siết chặt thứ của Lam Vong Cơ đang chôn trong cơ thể hắn đến mức run lên, thứ đó làm như bất mãn, mạnh mẽ xâm lược huyệt thịt đang thít chặt, đâm sâu vào bên trong.
Lúc mới vừa phát tiết đúng là thời điểm mẫn cảm nhất, Nguỵ Vô Tiện làm sao chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, tay run rẩy vòng lấy cổ y, giống như chiếc thuyền độc mộc trôi nổi giữa đại dương mênh mông, muốn tìm kiếm một nơi để dựa vào, nhưng Lam Vong Cơ không định buông tha hắn, nghiền qua chỗ mẫn cảm của hắn, đè lên.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó, không ai có thể chịu nổi, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể ngẩng cổ kêu to xin tha: "A! Đừng! Lam Trạm! Làm ta từ từ, từ từ...A a!". Hắn ngửa cổ ra sau, chiếc cổ mảnh khảnh hiện ra ngay trước mắt, hầu kết chuyển động theo tiếng kêu khóc, Lam Vong Cơ nhìn thấy, cúi sát lại, dùng môi khẽ hôn một chút, cảm giác hầu kết kia run lên, y lại bắt đầu ngậm một chút da thịt, mυ'ŧ ở trong miệng.
Nói đó là nơi yếu ớt nhất cũng không quá lời, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không dám nhúc nhích, mặc cho Lam Vong Cơ cắn vào hầu kết của mình, thật lâu sau mới buông hắn ra, dấu vết để lại quá rõ ràng, làm như mới vừa lòng, lại hôn một chút.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác y có điểm quái quái, nhưng lại không thể nói được là cái gì, gọi y một tiếng: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ vẫn không đáp, không nói nhiều với hắn, tiếp tục đâm mãnh liệt vào trong cơ thể hắn, cũng mặc kệ hắn khóc lóc xin tha, đem huyệt khẩu kia thao đến chín rục, vách tràng đỏ tươi bị ma sát theo động tác vào ra, hung ác tựa như một con dã thú điên cuồng. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy cả người đều tê dại, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ đan xen lẫn nhau, xông thẳng lên đầu, làm cho đầu óc trống rỗng, hai hàng nước mắt rơi xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Hoa theo gió bay vào, cánh hoa hạnh màu trắng kia, tựa như ảo mộng, từng cánh từng cánh, xoay xoay trước mắt rớt xuống, đậu trên người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ diện mạo tuấn mỹ, rất xứng với hoa, cảnh tượng rất mỹ diệu, nhưng cũng làm Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh, hiện giờ là ban ngày, hơn nữa bọn hắn không đóng cửa sổ!
"Lam Trạm! Cửa sổ! Chưa đóng cửa sổ!" Hắn vội vàng nói cho Lam Vong Cơ, tầng lầu của bọn hắn cũng không cao lắm, ban ngày ban mặt, hắn kêu la như vậy, sợ là người ta nghe hết rồi.
Lam Vong Cơ hơi cau mày, rút ra khỏi thân thể hắn, bỗng nhiên rời khỏi vật đang nút chặt đó, hậu huyệt của hắn thế mà lại sinh ra một cảm giác không nỡ, co thắt trống rỗng, còn chưa kịp bình tĩnh thì Lam Vong Cơ đã nắm lấy đôi tay đang bị mạt ngạch trói chặt của hắn, đẩy về phía cửa sổ.
Chân hắn vốn đang mềm nhũn, đẩy một cái ngã ngay, phải nắm cửa sổ để đứng lên, mắng vài câu hôm nay tiểu cũ kỷ khác thường, Lam Vong Cơ đã ở phía sau hắn, nắm lấy cánh mông nhỏ của hắn, vặn bung kẽ mông, nhìn thấy hậu huyệt bị thao rộng ra, có thể nhìn thấy vách thịt đỏ tươi bên trong, huyệt khẩu trơn bóng lấp loáng ánh nước, co rút, dụ hoặc y, vì thế dùng sức, lại cắm vào.
"Ưm! A...." thân thể mới bị thao khai, cảm giác sảng khoái còn đang lan tràn khắp toàn thân, Lam Vong Cơ lại tiến vào lần nữa, hắn chỉ cảm thấy thoải mái, mở miệng ra toàn là lời rêи ɾỉ sảng khoái.
Lam Vong Cơ ở sau lưng hắn hành động, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện dưới thân hắn, sợi dây cột tóc màu đỏ vẫn bắt mắt như trước, đuôi ngựa buộc cao kia đã hơi lỏng ra, đong đưa theo động tác của hắn, chiếc cổ trắng nõn như ẩn như hiện, trái tim rung động, từ phía sau ôm tới, lại cắn tiếp một miếng ở bên hông cổ hắn.
Nguỵ Vô Tiện quỳ gối trước cửa sổ, cổ bị cắn, đầu v* trước ngực bị vuốt ve, tiểu huyệt phía sau bị thọc vào rút ra dữ dội, góc độ tiến vào ở tư thế này vừa mạnh vừa sâu, từng chút từng chút đâm vào khiến bụng hắn quay cuồng, kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, khiến người mềm nhũn không còn chút sức lực, bàn tay hắn đang để trên khung cửa sổ chỉ còn biết bấu chặt lấy.
Nhìn những cánh hoa bay bay trên đường phố, từng tia nắng sớm chiếu rọi, giống như cánh ve mỏng dính rơi xuống nhân gian, người đến kẻ đi trên đường, thỉnh thoảng có tiếng người cười đùa truyền vào trong tai, hắn sợ chính mình phát ra âm thanh, gây sự chú ý, nên liều mạng chịu đựng, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
"A.... Ta không muốn ở chỗ này... Ngươi buông ta ra... A..."
Nhưng Lam Vong Cơ vốn dĩ là cố ý, vẫn không đáp lời hắn, cũng không buông hắn ra, cứ ở sau lưng hắn đỉnh nhập, "Ưʍ..." nhịn không được vẫn phải phát ra một tiếng thở dốc mềm mại, Nguỵ Vô Tiện bị y ép đến không còn cách nào, cắn chặt môi dưới không dám phát ra tiếng, rồi lại nhịn không được phải nhỏ giọng rêи ɾỉ, trong lòng cảm thấy tiểu cũ kỷ này thật sự có gì đó không ổn.
Tuy rằng trước đây Lam Vong Cơ cũng đã từng mạnh mẽ chiếm hữu hắn, nhưng cảm giác hôm nay càng kỳ quái hơn, dường như chiếm hữu còn chưa đủ, mà giống như là muốn cố tình bắt nạt hắn, hắn thở phì phò, hỏi: "Lam Trạm! Ngươi rốt cuộc là bị sao vậy?"
Lam Vong Cơ từ sau lưng ôm hắn, chui đầu vào cổ hắn, sau một hồi lâu im lặng, mới nói: "Nguỵ Anh, ta cũng không vui".
Lập tức Nguỵ Vô Tiện không kịp phản ứng Lam Vong Cơ đang nói chuyện gì, quay đầu lại, nhìn thấy y rũ mắt, ánh mắt hơi hơi chớp động, vẻ mặt có điểm vi diệu, tựa hồ là, có biểu hiện hơi giận dỗi. Nguỵ Vô Tiện trước nay chưa từng thấy Lam Vong Cơ như vậy, nhìn thấy thật là quá đáng yêu, thế nên quên mất tình cảnh hiện giờ của mình.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, cười ha hả thật to.
Phía ngoài cửa sổ chính là đường phố cách đó không xa, tiếng cười quá mức vang dội, dẫn đến có người ngẩng đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy một lớp giấy cửa sổ.
May mà Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt, lập tức đóng cửa sổ lại, ôm người lăn xuống sàn nhà. Nguỵ Vô Tiện vẫn còn cười, cười đến mức cả người run rẩy, hậu huyệt thít lấy thứ kia của Lam Vong Cơ, thít chặt từng đợt, làm như cảm giác được thứ đó cũng run lên hai ba cái, Nguỵ Vô Tiện khó khăn lắm mới ngừng cười được, vặn vẹo mông, nói: "Lam Trạm, đổi tư thế đi, ta muốn nói chuyện với ngươi".
Lam Vong Cơ nghe lời lui ra, thuỷ dịch tiết ra do bị thao chảy ra từ huyệt khẩu, dọc xuống đùi, Nguỵ Vô Tiện nhịn cảm giác kia xuống, xoay người lại, đối mặt với y, lại vòng tay lên cổ y. Nhìn thấy túi giấy rơi đầy trên đất, đều là những thức ăn lúc nãy hắn nhận lấy, liền hỏi y: "Ngươi vì sao không vui? Không vui vì ta nhận lễ vật của người ta?". Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói: "Nếu như ngươi không vui, nói cho ta biết thì được rồi, sau này ta sẽ không nhận nữa".
Lam Vong Cơ không muốn trả lời hắn, lại cắn vào bên hông cổ hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện "ui" một tiếng, kêu to: "Đau!". Thấy phản ứng này của y, hẳn là còn nguyên nhân khác, nghĩ lại một chút, lại nói: "Chẳng lẽ ngươi còn không vui khi ta nói chuyện với người khác? Ta thân thiết với người khác, ta cười với người khác?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi có ý né tránh, Nguỵ Vô Tiện lại đi tìm tai của y, quả nhiên đỏ lên, thấy bộ dạng này đại khái là đoán đúng rồi. Nguỵ Vô Tiện rất kinh ngạc, tiểu cũ kỷ này khá là nhỏ mọn nha!!!!
Hắn thốt lên: "Giận cũng không thể bắt nạt người ta nha, ngươi..."
Không cho hắn có cơ hội nói tiếp, Lam Vong Cơ ngồi dậy, bế Nguỵ Vô Tiện ném lên giường, Nguỵ Vô Tiện vẫn muốn phản đối: "Ngươi còn không cho người ta nói, a! A!"
Một chút thời gian để thở dốc cũng không cho, Lam Vong Cơ tách hai chân hắn ra, đem tính khí của mình cắm vào hậu huyệt hắn, hung hăng đâm vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện làm gì còn nói được, chỉ có thể kêu la bậy bạ theo sự đỉnh lộng của y. Cái gì cũng không quan tâm được, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ có thể khuất phục dưới những kɧoáı ©ảʍ mà Lam Vong Cơ mang lại cho hắn.
Thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này thật là hư quá, chính mình giận dỗi không chịu nói còn khi dễ người ta, khi dễ người ta lại còn không cho người ta nói!
Phương pháp để không cho hắn nói chính là túm hắn đè xuống thao thật mãnh liệt, động tác ở hậu huyệt hắn thật sự là hung bạo muốn chết, chính là đâm vào vách tràng của hắn, hung hăng chọc vào trong. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hai cánh mông đều tê dại, huyệt khẩu nóng rát đau, tay lại bị trói, động tác bị hạn chế, càng thêm khó chịu, nên mềm giọng cầu xin y: "Lam Trạm, cởi trói cho ta đi, ha?"
Lam Vong Cơ nhìn qua, nhìn chằm chằm vào tay hắn, hắn lại nói: "Ta không chạy, ngươi dùng cái thứ thiên phú dị bẩm kia của ngươi ghim chặt ta trên giường, ta còn có thể chạy đi đâu, cởi ra đi, ta khó chịu, ha?"
Mơ hồ nhìn thấy vết đỏ bên dưới sợi mạt ngạch đang thít chặt, Lam Vong Cơ có chút đau lòng, nên cởi ra cho hắn, cầm tay hắn lên, khẽ hôn lên vết đỏ đó, hỏi: "Đau?"
Hành động nhỏ tri kỷ này, khiến người ta cảm thấy thật là dịu dàng, Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, câu cổ y xuống, hôn lên, tìm kiếm sự an ủi của y. Lam Vong Cơ biết hắn thích hôn vào những lúc thế này, siết chặt người vào lòng, hôn hắn thật sâu.
Nguỵ Vô Tiện nằm xoài trong lòng ngực y, mềm nhũn như không có xương cốt, thoải mái rêи ɾỉ mềm mại nũng nịu, khiến trái tim người nghe phải run rẩy, Lam Vong Cơ xoa nắn cánh mông đầy thịt sờ thật thích kia, khiến hắn phối hợp với động tác của y, lắc lư đong đưa thắt lưng.
Bất tri bất giác tất cả quần áo đều đã cởi ra hết, thân thể trần trụi của hai người quấn lấy nhau, Lam Vong Cơ rút tính khí cứng ngắc ra, rồi lại chôn thật sâu vào, chạm đến nơi sâu nhất, gân xanh nổi lên cọ xát vào vách thịt non bên trong, phần đầu hơi cong cọ qua điểm mẫn cảm của hắn, chọc đến mức cả người hắn run rẩy, tính khí phấn chấn trước người lại run rẩy phóng thích ra.
Hậu huyệt co thắt theo, vách tràng nhỏ hẹp thít vào từng đợt như những nụ hôn tỉ mỉ, dịu dàng bao lấy tính khí của Lam Vong Cơ, mυ'ŧ chặt nó vào bên trong, Lam Vong Cơ lại đâm mạnh vài cái, chất dịch trắng đυ.c ấm áp tưới ướt bên trong dũng đạo đang co thắt của Nguỵ Vô Tiện.
Mê hương kia thật là lợi hại, đã làm qua một vòng, Nguỵ Vô Tiện mệt đến không chịu nổi, nhưng thân thể không hề có chuyển biến gì tốt hơn, sắc mặt vẫn đỏ, tim đập không giảm, Lam Vong Cơ thoáng nhúc nhích, tính khí giữa hai chân hắn lại bật thẳng lên, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thể tin nổi: "Cái gì? Quỷ háo sắc kia làm ra thứ mê hương gì vậy, hiệu quả chắc gây chết người quá".
Hèn chi những người bị bắt ai nấy đều uể oải không có sức sống, bị chơi kiểu này, làm sao chịu nổi, lại nhịn không được mắng to vài câu.
Lam Vong Cơ ở trong thân thể hắn hơi rút ra một chút, đem hắn xoay người lại, sau đó tiếp tục cắm vào, cọ xát vài cái, lại cương cứng bên trong cơ thể hắn, không nói hai lời tiếp tục đè hắn ra làm.
"A! Lam Trạm! Để ta nghỉ ngơi một chút! Mông ta đau!" Lam Vong Cơ mà chơi kiểu này, thì hắn cũng chịu không nổi á!
Lam Vong Cơ cúi người xuống, nói bên tai hắn: "Phải giải mê hương, nếu không sẽ nguy hiểm".
"Ngươi lừa quỷ à!" Nguỵ Vô Tiện lại kêu to lên: "Ta trúng mê hương, ngươi ra sức như vậy làm gì hả! A! A!... Chậm, chậm một chút... ưʍ..."
Cũng không biết bị tiểu cũ kỷ đè ra làm trong bao lâu, chỉ biết mê hương kia và tiểu cũ kỷ cùng lợi hại. Lại phóng thích ra, hậu huyệt lại bị rót dòng chảy ấm áp hết lần này đến lần khác, Nguỵ Vô Tiện mệt muốt xỉu, cảm giác mới từ từ bình ổn lại.
Lam Vong Cơ ôm hắn, để hắn thở dốc trong vòng tay, hỏi hắn: "Còn ổn?"
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, nói: "Chắc là đã hết tác dụng".
Cắn vào vành tai hắn, Lam Vong Cơ lại hỏi một câu: "Vậy ngươi nói cho ta biết, tối hôm qua vì sao nổi giận?"
Vấn đề này mà còn phải hỏi ư? Đương nhiên là vì gã đầu diều hâu kia muốn chạm vào Lam Vong Cơ, nên hắn mới nổi giận đó. Tiểu cũ kỷ rõ ràng có nói qua không muốn tiếp xúc với người khác, vậy thì làm thế nào có thể bị tên quỷ háo sắc xấu xí kia chạm vào chứ.
Nhưng lời này đã tới miệng, không biết vì sao, khi hắn bị đôi mắt nhạt màu trong suốt của Lam Vong Cơ nhìn, thì lời này không nói ra được nữa, rõ ràng là một việc rất đơn giản, nhưng hắn chợt cảm thấy một hồi ngượng ngùng.
Ánh mắt hắn tránh đi, nói: "Ta mệt rồi".
Hắn thật sự không mở miệng được, bởi vì như vậy, hình như là đang nói, ngoại trừ hắn ra, người khác mà đυ.ng vào tiểu cũ kỷ, thì hắn giống như là không vui. Hơn nữa điều đáng sợ chính là, tự hắn thật sự nếm trải điều này!
Có lẽ là vì mệt mỏi nên mới nảy ra ý nghĩ quái dị này, người phóng khoáng như Nguỵ Vô Tiện, quyết định cứ ngủ một giấc đã rồi nói tiếp.