Đô Thị Cực Phẩm Y Thần

Chương 43: Cảnh Còn Người Mất!

Diệp Thần hoàn toàn chìm vào trong suy nghĩ mà không có chú ý tới, bản thân để lộ ra quá nhiều sát ý.

Sát ý mãnh liệt khiến ba người trong phòng khách cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cảm thấy quanh thân đang bị bao quanh bởi luồng sát khí lạnh băng của người thanh niên kia.

Khuôn mặt Chu Nhân Đức trắng bệch, hô hấp khó khăn giống như bị người chặn lại.

Chu Tử Huyên ngược lại là khá tốt, cô dù sao cũng là một người có tu luyện, nhưng sát ý mãnh liệt như vậy lại khiến cô theo bản năng lùi lại một cách vô thức.

Người chân chính sợ hãi là Tần Viễn Minh!

Trong lòng hắn giờ đây đang dậy lên làn sóng hoảng sợ, trên người Diệp tông sư tại sao lại có loại sát khí đáng sợ như vậy.!

Hắn dám khẳng định, trên tay người thanh niên này dính máu không dưới ngàn người.!

Đây là khái niệm gì?

Đây là người mà bạn tuyệt đối không nên đắc tội.!

Vì sao khi nghe tới tứ đại gia tộc, đối phương lại tức giận sát ý nổi lên.?

Chẳng lẽ có người trong tứ đại gia tộc đắc tội Diệp tông sư?

Nếu thật sự là vậy, vậy thế cục Ninh Ba sẽ hoàn toàn thay đổi.

Cơn giận của một vị tông sư trẻ tuổi, cũng không phải thứ mà một gia tộc nho nhỏ tại Ninh Ba có thế tiếp nhận!

"Diệp tiên sinh, ngài. . ."Chu Nhân Đức thật không nhịn được, thanh âm khan khan gọi Diệp Thần từ trong kí ức trở về.

Diệp Thần lúc này mới nhớ tới trước mặt còn có người, sắc mặt có chút thay đổi, thu hồi sát ý nói lời xin lỗi: "Chu lão, ngài không có sao chứ, mới vừa nghĩ tới một số chuyện. . ."

Chu Nhân Đức khoát khoát tay, hít sâu vài hơi, mới nói: "Diệp tiên sinh, thời gian không còn sớm, chúng tôi không ở lại quấy rầy ngài nghỉ ngơi, mấy ngày sau hội đấu giá, tôi sẽ phái người mời ngài, cáo từ."

Hắn thật sự không dám ở lại nơi này thêm một phút, có quỷ mới biết chàng thanh niên trước mặt này có chém chết bọn họ hay không.

Võ đạo tông sư gϊếŧ người, đây chính là việc cảnh sát cũng không nhất định nhúng tay!

Diệp Thần nhìn ba người rời đi.

Sau đó, hắn nhìn số dược liệu, có chút không biết nên làm thế nào cho phải.

Không có lò luyện đan, muốn luyện chế đan dược có chút phiền toái, trước mắt chỉ có hấp thu số dược liệu này qua làn nước.

Hiệu quả so với đan dược thua kém rất nhiều, nhưng hiện tại có còn hơn không.

. . .

Đến buổi tối, Diệp Thần có chút đói bụng, liền rời khỏi cấp 1 thang thần, trở lại khu nhà ở Đại Đô.

Chỗ đó hắn sẽ không ở lại, rộng lớn như vậy, một người ở bao lạnh lẽo.

Mở cửa ra, Diệp Thần phát hiện Tôn Di vẫn chưa về.

Hắn gọi điện thoại cho Tôn Di, muốn hỏi thăm chút, nhưng không có người nhận.

"Cô gái này rốt cuộc đi làm gì, chuyện gì cũng không nói? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì? Nếu như ngày mai không có tin tức nữa, sẽ đến trấn trên tìm cô ấy vậy."

Năm đó thời điểm còn ngồi chung bàn, Diệp Thần thật ra đã đi qua nhà Tôn Di. Ban đầu Tôn Di ở cửa trường học bị lưu manh trêu đùa, Diệp Thần không biết có phải do bị Sở Thục Nhiên chọc giận với hai chữ phế vật hay không, trực tiếp cầm cục gạch vọt tới.

Những tên lưu manh kia dĩ nhiên là sợ người tàn nhẫn, rối rít ôm đầu chạy trốn, trong quá trình đánh nhau, Diệp Thần bị chút thương tổn.

Vì không để cho người nhà lo lắng, Diệp Thần ở lại một đêm tại nhà Tôn Di.

Năm năm trôi qua, mặc dù không nhớ rõ vị trí, nhưng quanh khu vực đó thì vẫn có thể.

Lúc đầu không để ý, nhưng giờ nghĩ lại, Tôn Di không để ý tất cả, an táng cha mẹ hắn chu toàn, có thể là còn nhớ đến ân tình khi đó.

" Được rồi, ngày hôm nay không có Tôn Di nấu ăn, đành ra ngoài ăn, dù sao chút tiền đó cũng không phải không có."

Diệp Thần đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Hắn ở khu gần đó đã đi được một vòng, nhìn những của hàng treo biển nào là món ăn ngon liền cảm thấy có chút vô vị, vốn trước đây hắn không có bắt bẻ, nhưng mấy ngày nay bị hương vị món ăn do Tôn Di làm nuôi hư, giờ đây một chút hứng thú với những cửa hàng này đều không có.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới, liền đón một chiếc taxi hướng phía nam đi.

Hắn còn nhớ thời điểm học cấp 3 thường tới một quán ăn lớn, mùi vị nơi đó, bây giờ nghĩ lại cũng không khỏi để cho hắn nuốt nước miếng!

Bởi vì thường xuyên tới, hắn còn biết chủ quán ăn kia là ba mẹ của Uông Vũ Hằng.

Uông Vũ Hằng và Diệp Thần cùng trường, thời điểm cả trường đều nói hắn là phế vật, cũng chỉ còn lại Uông Vũ Hằng nguyện ý lui tới với Diệp Thần.

Diệp Thần năm đó có số bạn ít ỏi, Uông Vũ Hằng được coi là một trong số những người bạn đó.

Xe taxi dừng lại, thời điểm Diệp Thần thấy cửa hàng quán ăn lớn kia, không khỏi thở ra một hơi, hắn rất sợ năm năm trôi qua, cảnh còn người mất, đến một địa phương duy nhất để hoài niệm cũng không có.

Diệp Thần đi tới quán ăn lớn, thấy Uông Vũ Hằng không có mặt tại quán, trong quán có ba mẹ Uông Vũ Hằng trông coi.

Nhìn quanh một vòng, không biết tại sao, nơi này không có lấy một vị khách, hắn nhớ rõ trước đây quán ăn lớn buôn bán vô cùng tấp nập.

Diệp Thần tìm vị trí ngồi xuống, tầm mắt chú ý tới một tấm bảng hiệu, trên đó viết quán ăn lớn dời đi, ngày hôm nay cũng là ngày cuối cùng.

Khiến Diệp Thần bất ngờ là vị trí rời đi lại là một ngõ hẻm cũ.

Chỗ đó lượng khách sao có thể so với nơi này? Thật là thua kém mười phần!

Diệp Thần cũng không nghĩ nhiều, gọi tới: "Uông thúc, cho tôi một chuỗi đồ nướng!"

5 năm trước, mỗi lần hắn nói như thế, Uông thúc và Trương a di sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho hắn một chuỗi đồ nướng, cộng thêm một chai Sprite, đây là thời gian Diệp Thần hưởng thụ nhất.

Uông thúc và Trương a di không nghĩ tới thời điểm này còn khách sẽ tới, nhìn Diệp Thần, cũng không có nhận ra.

Trương a di nhìn xung quanh, giống như đang sợ cái gì, lo lắng đi tới trước mặt Diệp Thần, nói: "Tiểu huynh đệ, cái đó. . . Ngày hôm nay chúng tôi đóng cửa, chuẩn bị dẹp quầy, nếu không cậu đi nhà khác ăn?"

Diệp Thần nhíu mày một cái, kinh ngạc nói: "Trương a di, lúc này mới 6h tối, là thời điểm bắt đầu bán hàng, sớm như vậy đóng cửa?"

" Đúng. .. Đúng, tiểu huynh đệ, cậu đi nhà khác đi, nếu thật sự muốn thưởng thức tay nghề của chúng tôi, ngày mai có thể đưa bạn đến địa chỉ mới ủng hộ, ngày mai khai trương, toàn trường giảm 50%."Trương a di chỉ bản thông báo nói.

Diệp Thần cảm thấy có cái gì không đúng, hắn đột nhiên chú ý tới trên mặt, trên tay Trương a di có vết bầm máu ứ đọng, hiển nhiên là bị người đánh.

Hắn nhìn Uông Thúc ngồi một chỗ hút thuốc, hai người luôn ân ái, hẳn không thể là bạo lực gia đình đi.

Uông thúc cảm nhận được ánh mắt Diệp Thần, khập khễnh đi tới, cũng khuyên Diệp Thần nói: "Tiểu huynh đệ, mấy ngày nay làm ăn khó khăn, như vậy đi, cậu nếu muốn ăn, tôi làm cho cậu một ít, nhưng cậu phải ăn song trong vòng 5 phút, bởi chúng tôi muốn thu dọn dời đi. 5 năm, nói thật, nếu như không phải là bị buộc, thật không muốn rời đi nơi này."

Uông thúc giọng nói có chút đượm buồn.

Nói xong bước tới phía sau quầy hàng.

Không lâu lắm, Uông thúc liền bưng một ít chuỗi đồ nướng, thức ăn đưa đến trước mặt Diệp Thần, thuận tiện cho Diệp Thần chọn một chai đồ uống.

"Ngươi là vợ chồng chúng ta quán ăn lớn cuối cùng một vị quý khách, cũng không thu ngươi tiền, ăn đi."

Diệp Thần vừa mới chuẩn bị ăn, đột nhiên, hắn cảm nhận được, ánh mắt lướt qua phía cuối con đường, khóe miệng hiện ra một chút lãnh ý.

"Tới."