Lãng Tử Phụ Tình

Chương 3

Chương 3
Bầu trời tháng 10 yên tĩnh mà an tường, Quý Dục Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời cảng Victoria, anh rất thích nhìn bầu trời.

Cuộc đời thật sự có kỳ tích xuất hiện! Xuất hiện trên người anh làm anh không thể thốt lên được lời nào, quá kinh người! Anh đã thản nhiên tiếp nhận rồi.

Có lẽ bởi vì qua hai mươi mấy năm, anh vẫn nhớ rõ một năm đó, nhớ người mà anh đã phụ lòng, cũng vì thế mà hối hận hai mươi lăm năm.

Anh không biết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh trở lại bằng cách nào, còn trở về hai mươi lăm năm trước. Điều quan trọng là không phải xảy ra chuyện gì, mà là bây giờ anh đã ở thời điểm này, hít thở bầu không khí của hai mươi lăm năm trước, trở lại năm mình ba mươi tuổi.

Có lẽ ông trời cho anh 1 cơ hội, để anh làm lại từ đầu, bù đắp lại sai lầm của hai mươi lăm năm trước.

Diệp Ý Thiến, là cô gái mà anh đã chia tay năm 1980. Tuổi trẻ bốc đồng, đa tình nên đã bỏ lỡ cô gái như cô. Sau đó anh vẫn luôn nhớ tới cô, hối hận vì quyết định của mình khi đó.

Đơn giản là cô muốn cùng anh hứa hẹn bên nhau, mà anh vì sợ hãi nên đã rút lui, thậm chí còn nghĩ cô chỉ là cô gái giống với bạn gái cũ của anh, có thể dễ gặp, dễ quên.

Nhưng cô cứ ở trong lòng anh hai mươi mấy năm, không thể quên được, mà sự hối hận ấy lại tăng dần theo thời gian.

Có một số việc, có một số người, cả đời cũng không thể quên được. Một khi bỏ lỡ là không thể quay đầu lại.

Hai mươi lăm năm nay, anh cũng muốn đi tìm cô, nhưng lại không có dũng khí. Có lẽ cô đã quên anh từ lâu rồi, có lẽ cô hận anh, vì năm đó đã kiên quyết rời xa cô như vậy!

Cho nên dù tương tư dày vò, anh cũng không có dũng khí đi tìm cô, hai người cứ như vậy mà không còn cơ hội gặp nhau nữa, anh cũng không thể bù đắp lỗi lầm của mình

Nhưng cuộc sống là phải có hi vọng, ý trời đã mang anh về lại năm 1980. Anh sẽ không buông tha cho cơ hội này, không phải ai cũng có cơ hội như vậy, nên anh phải hiểu rõ hoàn cảnh của mình bây giờ, hiểu được kỳ tích này đã xuất hiện trên người anh, anh đã quyết định...

Anh phải ở lại đây, hơn nữa phải đi tìm Ý Thiến! Anh không biết mình trở lại là vĩnh viễn hay chỉ là tạm thời, nhưng nếu đã trở lại, thì đây chính là cơ hội của anh.

Khó có cơ hội bù lại lỗi lầm khi xưa, làm sao anh buông tha được? Anh phải tìm được cô, nói cho cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào, hối hận như thế nào khi lúc trước quyết định rời xa cô. Bây giờ mang tình càm chân thành trở lại bên cô, bên nhau trọn đời.

Tương tư 25 năm, anh làm sao có thể yêu cầu xa vời? Được trở lại một lần nữa, nguyện cầu duy nhất của anh là có thể cùng cô bên nhau suốt đời suốt kiếp.

Khó có thể tưởng tượng được, anh từng trốn tránh trách nhiệm, bất cần đời, buông thả cuộc sống. Nhưng giờ đây anh hiểu được mình đã quá sai lầm, nên anh muốn sửa đổi.

Ông trời đã cho anh cơ hội làm lại, anh sẽ tận dụng 1 cách triệt để

Đứng ở bờ bảng Victoria, nhìn cảng Victor ngày càng đẹp thì cũng là lúc Quý Dục Hàn trải qua 25 năm, hy vọng một tương lai tốt đẹp

Quan trọng nhất là anh phải tìm được cô, tìm được người con gái anh yêu, tìm về hạnh phúc của cuộc đời anh.

Đã qua ba ngày, anh đã tìm kiếm một ngày một đêm, đi qua nơi họ đã từng qua, nhất là nhà cô, nơi cô làm việc, còn căn phòng nhỏ họ đã ở chung... Nhưng đều không tìm được cô, thì ra anh rất hiểu cô, nhưng lại có quá ít thương cảm.

Anh không biết cô có bao nhiêu bạn bè, không rõ lắm những nơi cô đi qua, không biết sở thích của cô.... Bởi anh cho rằng việc này không quan trọng, hai người bên nhau nhất thời chỉ vì du͙© vọиɠ, đến khi không còn tình cảm, thì chia tay.

Ôm ý nghĩ như vậy mà qua lại với cô, nên anh mới không để ý cô, mới không biết rất nhiều chuyện của cô.

Quý Dục Hàn nắm chặt nắm tay, trong lòng đau đớn, thần sắc trầm trọng.

Quý Dục Hàn là một người đàn ông anh tuấn khó gặp, lại đối đãi với phụ nữ thật tốt, nên các cô gái luôn tự động đến bên anh, hấp dẫn sự chú ý của anh

Nhưng hiện tại, Ý Thiến em rốt cuộc ở đâu? Sao mới hơn 2 tháng, em như biến mất khỏi thế giới? Anh đã trở lại, vượt qua 25 năm, anh đã trở lại rồi đây.

Không vì lí do gì, chỉ vì em! Anh tin lần này trở về, là ông trời cho chúng ta cơ hội yêu nhau lần nữa, bất kể thế nào, anh phải tìm em!

Quý Dục Hàn đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, anh có thế đến tòa soạn đăng báo tìm người, nếu được, anh sẽ tìm tất cả các tòa soạn, mặc kệ tốn báo nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian, cũng phải tìm được cô!

Sự thật chứng minh, anh đi tìm tòa soạn để đăng báo tìm người là chính xác---- khi anh đến cửa tòa soạn, xem bài báo lớn được phát hành hôm đó thì anh đã tìm ra Ý Thiến

Quý Dục Hàn không ngờ tới, cô lại xuất hiện trước mắt anh bằng cách này.

Con gái thất lạc nhiều năm của chú tịch tập đoàn Hạ Thị - Diệp ý Thiến, sắp nhậm chức Tổng giám đốc khách sạn.

Được đăng lên trang nhất của bài báo hôm đó, đăng ở vị trí dễ nhìn thấy, làm cho anh không biết tiếp nhận tin tức này như thế nào, nhưng làm anh tìm được cô.

Lúc anh quen Diệp ý Thiến, cô không phải là thiên kim của tập đoàn Ha Thị, mà là một cô hường dẫn viên du lịch, luôn tươi cười ngọt ngào, tính cách ấm áp, làm người khác khó có thể quên được.

Mà bây giờ, khi anh biết rõ thân phận cùa cô, anh vô cùng kinh ngạc.

Tuy biết đi đâu để tìm cô, nhưng anh biết rằng, muốn tìm cô gái đã từng bị anh tổn thương, không phải là chuyện dễ dàng. Mà anh cũng đã trải qua nhiều năm hối hận và đau khổ, vẫn có cơ hội bù đắp lại tất cả các lỗi lầm. Bất kể thế nào, anh cũng không buông tay, tuyệt đối không. Khách sạn năm sao nằm ở trung tâm Causeway, phồn hoa náo nhiệt, chất lượng phục vụ tốt nhất.

Muốn quản lí tốt một nơi đã hoạt động lâu như vậy, mà năng suất phòng ở khách sạn vẫn duy trì ở mức 80%, đối với người chưa có kinh ngiệm như Diệp Ý Thiến, quả là một việc rất khó khăn.

Ngồi ở phòng làm việc, cô cảm thấy như đừng trên đống lửa, ngồi ở đống than. Mẹ mất sớm, cô vẫn luôn sống một tình, chưa bao giờ muốn tìm kiếm cha của mình hoặc tranh giành tài sản. Mẹ cô không cần danh phận, thì cô cần những thứ đó làm gì? Diệp ý Thiến muốn trải qua cuộc sống an ổn, tìm một người chồng yêu thương mình, sống một cuộc sống hạnh phúc cả đời.

Nửa năm trước, vốn tưởng đã tìm được người đó - là người đàn ông từ Đài Loan đến HongKong du lịch, nguyện định cư ở HongKong vì cô.

Nhưng khi cô bắt đầu nghĩ đến hạnh phúc tương lại của họ thì anh đã rời xa cô. Chỉ để lại một câu "Chúng ta không hợp nhau"

Khóe miệng lộ ra nụ cười yêu ớt, mẹ cô đã nói, đàn ông là không thể tin được, không được mang hạnh phúc của bản thân mình gửi gắm vào họ, bọn họ chỉ lừa dối tình cảm của con, không bao giờ yêu con thật lòng, chỉ biết làm tổn thương con.

Cô vẫn nghĩ đó là do ba cô vứt bỏ mẹ nên sinh ra ý nghĩ tiêu cực, nên vẫn nuôi mộng đẹp, nghĩ đến tương lai của mình sẽ không giống mẹ, cô yêu người đàn ông đó thật lòng, bên anh trọn đời.

Nhưng sự thật vẫn luôn tàn nhẫn như thế, kết quả là vận mệnh của cô giống như mẹ... không, cô may mắn hơn mẹ cô

Bởi vì sau khi người đàn ông mình yêu thương làm tổn thương cô, cô còn có cha an ủi.

Tuy rằng hận ông năm đó vứt bỏ mẹ, người đàn ông làm mẹ cô khóc rất nhiều, nước mắt như mưa, nhưng khi biết ông bị bệnh nghiêm trọng, tính mạng có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.... Cô biết mình không thể bỏ mặt ông một mình. Ông ta bây giờ không còn là người đã vứt bỏ mẹ con cô, mà chỉ là một người đàn ông lẻ loi mà thôi

Nên cô nhận lại cha mình, không phải vì tiền tài vật chất của ông, mà vì cô muốn làm bạn với ông trong quãng đời còn lại, một người sống lẻ loi một mình.

Tuy ông đã tạo ra được thế giới của riêng mình, có được tiền tài và quyền lực vô cùng lớn, nhưng quay lưng lại, ngay cả một người để tin cậy cũng không có.

Vợ chính của ông đã qua đời, chỉ có một người con trai độc nhất - là anh trai cùng cha khác mẹ của cô cũng chết đuối, ông trở thành người cô độc, không người thân, những người khác có lẽ cũng chỉ vì tiền tài của ông mà nhận họ hàng. Đành phải xin đứa con gái từng bị mình vứt bỏ, hèn mọn hi vọng cô có thề trở về bên mình.

Cô vẫn rất hận ông ta, hận ông ta không cưới mẹ, cho bà một danh phận đàng hoàng, tuy hận ông nhưng cô cũng biết, nhiều năm qua, chính ông ta chu cấp cho mẹ con cô, nhờ đó mẹ con cô đỡ vất vả không ít

Có lẽ ông cũng có nổi khổ riêng, cho dù hận ông, nhưng cô cũng không thể nào vứt bỏ được tình thân, máu chảy thì ruột mềm, nên cô vẫn quay về với ông.

Cô đối với gia tài khổng lồ của ông không có một chút hứng thú nào, nhưng bây giờ trở thành con gái của ông, ông dùng cả đời để phấn đấu vươn lên, cô không thể ngồi yên không thèm để ý. Mấy ngày nay cha cô nghỉ ngơi, cô cho dù có kiên cường đến đâu, cũng muốn vứt đi cho nhẹ người.

"Tổng giám đốc, không xong rồi, khách hàng của chúng ta ăn thức ăn ở roomservice, sáng nay lại không khỏe, hơn nữa không chỉ một người, Quản Lý Vương ở Phòng Khách Hàng đã không thể xử lý"

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Cô bỗng lạnh người. Ngộ độc thức ăn? Đó là điều tối kị của khách sạn, cho dù là người không chuyên nghiệp như cô, cũng hiểu rõ nguyên tắc này.

"Lập tức báo cáo cho tôi, không, tập họp mọi người, lập tức họp". Cô dặn bản thân mình bình tĩnh, phải bình tĩnh! hôm nay vị phó tổng quản lí giàu kinh nghiệm nhất đã đi Nhật Bản tham gia hội ghị quốc tế, cô phải làm gì đây?

Cô dặn thư kí thông báo cho Phó tổng quản lí, nếu có thời gian rảnh phải lập tức gọi điện thoại cho cô.

Lòng Diệp ý Thiến hỗn loạn, tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại, không chừng chỉ là vấn đề nhỏ, biết đâu họ không phải ăn thức ăn có vấn đề của khách sạn, bởi vì Quản Lý ẩm thực luôn kiểm tra nghiêm khắc. Chưa từng có báo chí nào viết thức ăn của khách sạn Phi Hạ có vấn đề.

Ngay lúc tâm tình không yên, cô không ngờ có một người đàn ông đi vào đại sảnh khách sạn.

_________________

Quý Dục Hàn cứ như vậy vào khách sạn, không biết có thể gặp đc Ý Thiến hay không, cũng không biết gặp hắn rối nàng sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng chã lẻ cứ chờ đợi, chi bằng tự mình chủ động.

"Trả phòng, chúng tôi muốn trả phòng". Anh bước đến đại sảnh xa hoa của khách sạn, nhìn một đám người bu quanh quầy tiếp tân.

Quý Dục Hàn nhíu mày, Phi Hạ là khách sạn cao cấp số một số hai ở HongKong, vậy tại sao lại có nhiều người muốn trả phòng?

"Quý khách đừng hoảng, tổng giám đốc đang xử lý vụ việc này, nguyên nhân cụ thể sẽ được điều tra rõ ràng, không hẳn là do thức ăn của chúng tôi có vấn đề...." Quản Lý đại sảnh đang đứng trước đám đông giữ trật tự

Quý Dục Hàn quan sát bốn phía, có nhiều người ko đứng thì ngồi cách đó không xa xem xét.

Vấn đề gì đã xảy ra?

"Đã có nhiều người đi bệnh viện, chẳng lẽ các người định trốn tránh trách nhiệm, còn nói khách sạn của các người không có vấn đề gì?". một vị khách trong đám người lên tiếng.

Lập tức lời nói được đám người kia phụ họa, lòng người dần hoang mang.

"Nếu vấn đề nằm ở khách sạn chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng, bây giờ các vị đừng nóng vội, cho chúng tôi chút thời gian để chúng tôi làm rõ vấn đề này"

"Chúng tôi không có nhiều thời gian để chờ đợi, chúng tôi là du khách đến ngắm cảnh, không biết lúc trước có ăn gì có vấn đề hay không". lại một người dị nghị

"Quý khách bình tĩnh, chúng tôi..."

"Tóm lại chúng tôi muốn trả phòng, tự chúng tôi chủ động yêu cầu trả phòng, chẳng lẽ củng không được?" Âm thanh hỗn loạn ngày càng lớn, những người này ngày càng nhiều, một số người ở một bên xem xét, cũng bắt đầu hoảng loạn, yêu cầu trả phòng

Quý Dục Hàn nhíu mày, khách sạn bị ngộ độc thực phẩm sao? Đối với khách sạn mà nói, đây là nguy hiểm trí mạng

Anh tự hỏi một lúc, sau đó khóe môi nở nụ cười thản nhiên, đi đến quầy lễ tân đang đông nghịt người. "Xin lỗi, xin cho qua một chút được không?" Âm thanh của anh trầm thấp rõ ràng. "Thật xin lỗi, cho qua một chút".

Anh đi xuyên qua đám đông, nhiều người quay đầu nhìn anh, hơi hơi tránh đường.

Nhưng một số người chen chúc phía trước dường như rất kích động, không nghe được yêu cầu của anh mà nhường đường, cũng không muốn tránh ra.

Anh cao giọng nói: "Thật xin lỗi, có thể nhường cho tôi một con đường dươc không?"

Anh dùng âm thanh trong trẻo để nói, âm thanh xuyên qua đám đông ồn ào, làm ánh mắt mọi người nhìn gương mặt anh tuấn đang mỉm cười của anh.