Cho nên Chu Cảnh Thiên nói lời này, nàng vẫn có chút động tâm.
Người của Thiên An Các nàng yên tâm, chỉ cần tìm một cửa hàng là được.
Trong tay nàng có mấy ngàn lượng bạc, cũng đủ để vận hành lúc ban đầu.
Chỉ là chuyện này nàng vẫn phải suy nghĩ kỹ một chút, hơn nữa nàng cảm thấy Nhị Cột tới tìm Hách thần y, nếu chỉ là vì nhìn bệnh, vì sao Nhị Nhân ngay từ đầu không chịu nói cho nàng?
Tống Đoàn Viên cảm thấy giữa Nhị Cột và Hách thần y tựa hồ có bí mật gì đó.
Tống Đoàn Viên từ khách điếm ra tới, liền thấy Đại Sơn đứng ở bên ngoài khách điếm nhìn xung quanh, một phen kéo lấy Tống Đoàn Viên nói: “Tống đại nương, đã tìm được ngươi rồi, ta đã mang theo người tìm khắp toàn bộ Thiên Thành, ngươi…… Ngươi đã chọc ra đại họa!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, chọc đại họa? Họa gì?
Đại Sơn lôi kéo Tống Đoàn Viên đi: “Ngươi mau trở về nhìn một cái đi, hiện tại công tử còn đang miệng nôn trôn tháo!”
Tống Đoàn Viên càng khó hiểu hơn, nàng nói: “Đại Sơn, ta mấy ngày nay có một số việc bận, không trở về được, công tử nhà các ngươi không có ăn đồ do ta nấu!”
“Chính là bởi vì không ăn đồ do ngươi nấu, đói bụng hai ngày, thật sự không chịu nổi, liền ăn một ít vịt bát bảo do Trần cô nương nấu, lập tức miệng nôn trôn tháo, chậm trễ một vụ mua bán lớn, công tử vừa ảo não lại vừa bực tức, lập tức liền bệnh không dậy nổi!” Đại Sơn nói, nước mắt còn chảy ra vài giọt.
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, ăn vịt bát bảo do Trần Tuyết Dao nấu? Chẳng lẽ Trần Tuyết Dao âm thầm động tay động chân?
Tống Đoàn Viên vội vàng chạy đến Kỷ gia.
“Tống đại nương, ngài mau lên xe ngựa, chỉ dựa vào hai cái đùi thì có thể đi đâu được?” Đại Sơn chạy nhanh hô.
Tống Đoàn Viên lại trèo lên trên xe, không biết vì sao, tay chân có chút nhũn ra.
Lúc này trong phòng, sắc mặt Kỷ Trường An tái nhợt, nhắm chặt mắt nằm, nghe được tiếng bước chân vội vàng bên ngoài, thậm chí chậm rãi ngừng lại hô hấp của chính mình, làm tim đập yếu bớt đi.
Tống Đoàn Viên vào phòng, chạy nhanh lấy dụng cụ trong hòm thuốc, kiểm tra hai mắt Kỷ Trường An trước, sau đó ghé vào ngực nghe nhịp tim đập.
Kỷ Trường An vốn đã thả chậm nhịp tim, nhưng mắt thấy Tống Đoàn Viên ghé vào trước ngực hắn, không biết vì sao tim liền đập thình thịch nhanh hơn.
Tống Đoàn Viên lúc đầu nghe tim Kỷ Trường An đập thực thong thả, lúc này động tĩnh lại như thỏ chạy, thật sự là quá kỳ quái!
Tống Đoàn Viên vươn tay tới, lại sờ sờ trán Kỷ Trường An.
Trên người Kỷ Trường An thật sự nóng, nhưng lại không giống như là sốt.
“Tống đại nương, như thế nào?” Đại Sơn hỏi.
Tống Đoàn Viên nói: “Không có sốt, thoạt nhìn không phải quá nghiêm trọng……”
Tống Đoàn Viên còn chưa có nói xong, liền thấy Kỷ Trường An phảng phất như gặp ác mộng, trong miệng hắn kêu: “Vụ mua bán này là của ta, là của ta……: “
Đại Sơn chạy nhanh tiến lên nói: “Ngươi nhìn xem, công tử nhà ta còn làm ác mộng, cọc mua bán này công tử nhà ta đã nói chuyện mấy tháng liền, ai biết sẽ xuất hiện tình huống này, bị đối thủ cạnh tranh đoạt trước!”
Tống Đoàn Viên đang muốn nói, liền thấy Kỷ Trường An sâu kín tỉnh dậy.
Kỷ Trường An tuy rằng tỉnh, nhưng lại thẳng lăng lăng mà nhìn nóc giường, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, không phải ăn hỏng bụng thôi sao, như thế nào cứ cảm thấy đầu cũng không bình thường?
“Công tử, công tử?” Đại Sơn chạy nhanh tiến lên, “Ngài không có việc gì chứ?”
“Đại Sơn, hôm nay có phải sẽ bàn bạc vụ mua bán lớn với Ngụy chưởng quầy hay không? Đã giờ nào rồi, sao ngươi không kêu ta dậy?” Kỷ Trường An nói, liền phải đứng dậy.