Nhị Nhân đang duỗi đầu nhìn thức ăn ven đường, bụng hắn quá đói bụng, nhưng thứ tốt ở Thiên Thành quá nhiều, giá cả lại không rẻ, hắn nhìn đi nhìn lại, cũng không biết chính mình muốn ăn cái gì.
“Không mua thì tránh ra!” Người bán bánh thấy Nhị Nhân ăn mặc như đồ nhà quê , nhìn nửa ngày chỉ xem không mua, cũng liền có chút tức giận, một tay đẩy Nhị Nhân ra.
Nhị Nhân lui về phía sau hai bước thiếu chút nữa té ngã, đang muốn tiến lên lý luận với người ta, Tống Đoàn Viên liền gọi hắn.
“Nhị Nhân, sao ngươi ở chỗ này?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Nhị Nhân ngẩn ra, quay đầu thấy là Tống Đoàn Viên, lập tức nói: “Nghĩa mẫu, sao nghĩa mẫu ở chỗ này?”
Tống Đoàn Viên cười cười: “Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã, ngươi và ông nội ngươi vì sao đột nhiên lại rời khỏi thôn?”
Nhị Nhân do dự một chút, lắc đầu: “Con không thể nói, kỳ thật con cũng không biết, ông nội chỉ nói đi gặp một người, hiện giờ còn chưa có gặp được!”
Bụng Nhị Nhân kêu ọc ọc.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua bánh kia, tiến lên lấy ra một ít bạc vụn.
Chưởng quầy nhìn thấy chạy nhanh ân cần hỏi: “Quý khách muốn mấy cái?”
“Mười cái!” Tống Đoàn Viên nói, “nhưng ngươi phải xin lỗi, ngươi đã đẩy khách nhân của ngươi!”
Người bán bánh sửng sốt, vốn định cãi lại, nhưng nhìn thấy kim thoa cài trên tóc, cẩm tú trên áo Tống Đoàn Viên, thoạt nhìn không giống như là người thường, cũng liền khẽ cắn môi xin lỗi.
Tống Đoàn Viên cầm bánh, đi đến cửa hàng bán óc đậu bên cạnh, mua hai chén óc đậu mặn, một bên để Nhị Nhân ăn, một bên hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn đi tìm ai?”
Nhị Nhân cắn một ngụm hết nửa cái bánh, một bên lắc đầu: “Ông nội của con không cho nói. Ông nói là không thể nói cho bất luận kẻ nào!”
“Vậy ông nội ngươi đâu?” Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn khắp nơi một cái hỏi.
“Ở khách điếm, ông nội của con dọc theo đường đi thân mình vẫn luôn không tốt, con sợ……” Nhị Nhân vừa nói vậy, bánh trong tay cũng liền không thấy ngon nữa.
“Tống đại nương, chúng ta đừng ăn nữa, chúng ta đi xem ông nội của con đi!” Nhị Nhân nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, hai người uống óc đậu xong, đóng gói bánh, đi khách điếm.
Trong khách điếm, Nhị Cột đả tọa vận công trong chốc lát, thân mình khá hơn nhiều, hắn do dự một chút, lập tức từ cửa sổ đi ra ngoài, lên xuống mấy cái liền dừng ở trên mái hiên ngoài khách điếm, thân mình nhẹ nhàng hoàn toàn nhìn không ra là người nhiễm bệnh, chỉ khi ngẫu nhiên rơi xuống đất, bước chân mới có chút đong đưa.
Nhị Cột vận khí đi tới cửa sau phủ Trình Vương, hắn do dự một chút, nhảy lên tường.
Nếu là mười năm trước, hắn nhất định sẽ không có bất luận băn khoăn gì, ở Thiên Thành, ngoại trừ hoàng cung, không có địa phương có thể ngăn được hắn, nhưng hiện giờ hắn thật sự đã già rồi, lực bất tòng tâm, bắt đầu lo lắng.
Nhưng hắn cần thiết phải gặp được Hách lão nhân, bằng không sợ là sẽ phải đem bí mật này vào trong quan tài!
Nhị Cột sau khi nhảy vào Trình Vương phủ, liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, nhanh chóng đi về phía một căn nhà nhỏ còn sáng đèn.
Trước đó, khi hắn nói chuyện phiếm cùng Chu Cảnh Thiên đã hỏi thăm tình huống bế quan của Hách lão nhân, nếu hắn không có đoán sai, căn phòng kia hẳn là phòng của Hách lão nhân.
Ngay khi Nhị Cột muốn tới gần căn phòng kia, thị vệ Trình Vương phủ đã phát hiện ra hắn.
Nhị Cột thi triển khinh công một đường, vốn đã có chút quá sức, hắn tựa hồ căn bản là không nghĩ tới phải đối kháng với thị vệ Trình Vương phủ, rất nhanh đã bị đưa tới trước mặt Trình Vương.
Trình Vương liếc mắt đánh giá Nhị Cột một cái, thấy là một người nhà quê, cũng liền hỏi nguyên do.
“Ta là tới tìm Hách lão nhân, ta là Thất ca của hắn, không tin ngươi có thể đi hỏi hắn một chút!” Nhị Cột nói, “Ban ngày hôm nay ta đã tới, nhưng bảo vệ cửa không thông truyền hộ, ta thật sự có việc gấp tìm hắn, chỉ có thể ban đêm xông vào Trình Vương phủ, mong Trình Vương không lấy làm phiền lòng!”