Ác Lão Bà

Chương 464: Tuổi lớn (2/2)

Thẩm Lận gật gật đầu: “Vậy trước nhìn xem phản ứng của nữ nhân này, yên tâm, thuộc hạ sẽ phái người giám thị Trần Tuyết Dao!”

Kỷ Trường An gật gật đầu.

Buổi tối, Tống Đoàn Viên đốt bếp làm thịt nướng cho Kỷ Trường An.

Tống Đoàn Viên nướng thịt, Kỷ Trường An liền ngồi ở cách đó không xa chờ ăn.

Xuyên thịt nạc mỡ đan xen, nướng lên thơm lừng, bên ngoài rải ít muối ăn, ớt cay và hạt tiêu, không cần nhiều gia vị dư thừa, cuốn rau xà lách, một ngụm nhét vào trong miệng, hương vị như ở trên trời!

Còn có cà tím nướng, ngó sen, khoai tây, chủng loại thập phần phong phú.

Kỷ Trường An chậm rì rì ăn, thập phần vừa lòng.

“Sự tình Trần Tuyết Dao ngươi thật sự không ngẫm lại sao?” Tống Đoàn Viên một bên lật xuyên thịt trên bếp lò một bên ngoái đầu nhìn, hỏi hắn.

Kỷ Trường An ngước mắt nhìn về phía Tống Đoàn Viên: “Ngươi vì sao không thích Trần Tuyết Dao như vậy?”

Tống Đoàn Viên sửng sốt, nàng biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

“Không có không thích, lý do ta đã nói rồi, chỉ là cảm thấy Diêu bà tử thích hợp hơn!” Tống Đoàn Viên áp xuống chột dạ, nghiêm mặt nói.

“Diêu bà tử đã lớn tuổi!” Kỷ Trường An nói.

Con trai Diêu bà tử thành thân, Diêu bà tử muốn trở về trông cháu cho con trai, cho nên hơn nửa năm sau có lẽ sẽ không tới nữa!

Lớn tuổi? Tống Đoàn Viên sau đó mới hiểu, hóa ra Kỷ Trường An là ghét bỏ Diêu bà tử, đồ không có lương tâm, Diêu bà tử từ khi còn trẻ đã làm việc ở trong Kỷ gia, cũng được mười mấy năm rồi, hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, hắn liền ghét bỏ Diêu bà tử lớn tuổi?

Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, dĩ vãng, nàng muốn dạy người khác nấu ăn, nam nhân này còn không tình nguyện, hiện giờ có một nữ đầu bếp trẻ tuổi mỹ mạo tới, lập tức liền thống khoái để nàng đi, chẳng lẽ là bởi vì nàng lớn tuổi, 32 tuổi, nam nhân này ghét bỏ nàng già?

Tống Đoàn Viên lấy một ít ớt cay, ném lên xiên thịt, mồi lửa bốc lên, xiên thịt cháy xèo xèo.

“Ăn đi!” Tống Đoàn Viên đặt que nướng cuối cùng ở trước mặt Kỷ Trường An.

“Ngươi không ăn sao?” Kỷ Trường An liếc mắt nhìn một cái, chờ Tống Đoàn Viên ngồi xuống.

“Ta đang giảm béo!” Tống Đoàn Viên nói, ngồi xuống chỉ ăn rau xà lách và rau.

Kỷ Trường An nhìn khuôn mặt nhỏ và chiếc cằm nhọn của Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: “Ngươi hiện giờ cũng không mập, vẫn nên ăn nhiều một chút đi!”

Kỷ Trường An lấy mấy xiên đưa cho Tống Đoàn Viên.

Tống Đoàn Viên không nghĩ nhận, nhưng nàng không nhận, Kỷ Trường An vẫn luôn giơ, cũng không chịu ăn xuyên thịt nàng đưa.

Tống Đoàn Viên trực tiếp nhận tới, cố cắn một ngụm.

Thật sự cay!

Kỷ Trường An cười tủm tỉm nhìn Tống Đoàn Viên: “Hương vị như thế nào?”

“Ngon!” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói, nhịn xuống xúc động muốn uống nước.

Kỷ Trường An nhịn cười: “Nếu ngon, vậy ăn hết đi, ta đã ăn no!”

Tống Đoàn Viên sửng sốt, không ăn sao? Bắt nàng ăn hết số xiên cay lè này?

“Như thế nào, nơi này chẳng lẽ có bỏ thêm thứ gì sao?” Kỷ Trường An rũ mắt đi kiểm tra que nướng.

“Không có việc gì, không có việc gì, ăn rất ngon!” Tống Đoàn Viên chỉ đành ăn thêm một chuỗi.

Thật sự là quá cay, Tống Đoàn Viên vội vàng uống nước.

Kỷ Trường An trộm nhếch khóe môi, cầm lấy que nướng cũng cắn một ngụm, cố ý làm bộ cay đến không nhịn được kêu to.

Tống Đoàn Viên bị cay đến khó chịu, lúc này nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Kỷ Trường An, lại không nhịn được cười rộ lên.