Ác Lão Bà

Chương 25: Oán hận ánh mắt 1

“Lão phu để ý tiền sao? Lão phu để ý chính là chất lượng của Thạch Hộc này, chất lượng dược kém như vậy, sao ta có thể trị bệnh cứu người được? Nếu ngươi có thể tìm được nguồn bào chế tốt, đừng nói mười văn, hai mươi văn ta cũng mua!” Lão nhân kêu xong, phẩy tay áo rời đi.

Tống Đoàn Viên nhìn về phía trước, Thạch Hộc này bào chế rất đơn giản, ngâm Thạch Hộc vào trong nước trong hai giờ, sau đó súc rửa, với thời tiết hiện tại, ba ngày là có thể làm thành.

Bào chế dược là môn bắt buộc khi học y, lúc ấy thân mình Tống Đoàn Viên còn tốt một chút, có thể đi học.

“Chưởng quầy, ta có thể bào chế ra thạch hộc tốt, ngài muốn mua không?” Tống Đoàn Viên tiến lên nói.

Chưởng quầy liếc mắt đánh giá Tống Đoàn Viên một cái, “Dược của ngươi là từ nơi nào? Trước kia sao chưa thấy qua ngươi!”

Hiệu thuốc quy mô như bọn họ rất ít thu mua dược lẻ, bởi vì không thể bảo đảm được chất lượng của dược phẩm.

“Ngài đến lúc đó nhìn hàng hoá rồi nói sau!” Tống Đoàn Viên nói.

Chưởng quầy ngẫm lại Hách lão gia tử khó chơi kia, chỉ đành nói, “Chỉ cần ngươi có thể làm ra thạch hộc khiến Hách lão gia tử vừa lòng, ta trả ngươi mười văn tiền!”

Tống Đoàn Viên nhân cơ hội hỏi thăm, “Hách lão gia tử y thuật rất cao ư?”

Chưởng quầy gật đầu, “Người này nghe nói trước kia là ngự y tiền triều, không biết là thật hay giả, nhưng y thuật không tồi, mới đến trấn Thanh Sơn chúng ta ba năm, liền trở thành danh y trong thị trấn này, bất quá tính tình cũng không nhỏ!”

Tống Đoàn Viên nói, “Chưởng quầy yên tâm, ta nhất định có thể làm ra thạch hộc mà Hách lão gia tử vừa lòng!”

Chưởng quầy cười lạnh, “Đừng chỉ giỏi khoác loác, lấy bản lĩnh tới lại nói!”

Tống Đoàn Viên đáp lời, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng tìm được nghề để làm, trên mặt mang theo nụ cười ra tới.

“Nương, sao nương biết bào chế dược liệu?” Tống Phúc Quý nhịn không được hỏi.

Tống Đoàn Viên xua xua tay, “Trước kia ta học từ ông ngoại của con, đi theo cha con cũng không dùng đến, hiện giờ một mình ta phải nuôi sống mấy người các con, tự nhiên nếu có thể sử dụng liền sử dụng!”

Trên mặt Tống Phúc Quý tất cả đều là áy náy, “Nương, đều do con không có bản lĩnh, không sinh được con trai, cũng không kiếm được tiền!”

Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng uể oải của lão đại, lão đại chính là bởi vì quá tự ti, cho nên kiếp trước mới rải tức giận tới trên người Vương Ngọc Lan, đánh cho Vương Ngọc Lan xuất huyết quá nhiều mà mất mạng.

“Được rồi, từ từ tới đi, ai cũng không phải vừa sinh ra cái gì cũng biết!” Tống Đoàn Viên xua xua tay, xem ra về sau, đối với đứa con trai cả tự ti này, nàng phải cổ vũ nhiều hơn mới được.

Nghề nghiệp kiếm tiền tìm được rồi, dư lại chính là mua đồ vật.

Đã nhiều đêm, Tống Đoàn Viên đắp chiếc chăn bông tràn đầy cục cứng ngủ không ngon giấc, mỗi ngày đều gặp ác mộng, mơ thấy tên Kỷ Trường An bị nàng liên lụy chết kia.

Dù như vậy, chăn của Tống Đoàn Viên vẫn là chiếc chăn sợi bông duy nhất trong nhà.

Vương Ngọc Lan ở cữ, chỉ đắp cái chăn làm từ tơ liễu, nhìn xoã tung, kỳ thật không ấm áp, thời gian dài bên trong đã mủn thành bụi.

Tống Đoàn Viên mua sáu chiếc chăn mới, tính cả Tống Tiếu Tiếu, xem như mỗi người một chăn.

Một chăn là 50 văn, lần này đã tiêu hết 300 văn.

Tống Phúc Quý cõng sáu chiếc chăn, hồi lâu cũng chưa phản ứng lại đây, 300 văn, tiêu dùng hơn nửa năm của bọn họ, liền tất cả đều mua chăn?

“Nương, thời tiết đang ấm áp, thời điểm lạnh nhất cũng đã chịu đựng qua, vì sao còn muốn mua nhiều chăn như vậy?” Tống Phúc Quý không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm một câu.

“Vẫn còn sớm, không nghe câu rét tháng ba sao, muốn nóng thì phải đợi hai tháng nữa!” Tống Đoàn Viên nói, lại đi mua một túi bột trắng, một túi bột ngô, còn có một bình dầu.

Khi Tống Đoàn Viên lại đi mua thêm năm cân thịt, khóe môi Tống Phúc Quý liền bắt đầu run rẩy.

Thế này phải bao nhiêu tiền!