Thẩm Dục Trúc không nghĩ tới tiểu khả ái mình để ý tới thế mà bị người nhanh chân đến trước, lập tức thở phì phì nói: “Rõ ràng là ta coi trọng trước, ngươi dựa vào cái gì đoạt người của ta.”
“Tiểu hoàng đệ, lời này của ngươi không đúng rồi.” Thẩm Dục Tỉ cười tủm tỉm đi lên trước, ngồi ở ghế đá bên cạnh hắn, cười hì hì đắc ý: “Ngươi nhìn thấy người trước nhưng có không mở miệng nói muốn có được người ta, không phải sao!”
“Không được, dù sao ta vẫn muốn hắn làm thư đồng của ta!” Thẩm Dục Trúc ghét bỏ đem cánh tay của Thẩm Dục Tỉ đặt trên vai mình gạt ra: “Nóng chết mất, cách xa ta một chút.”
Kỳ thật đình hóng gió cũng không nóng, chung quanh nhiều bóng cây che lấp ánh mặt trời, hơn nữa đình hóng gió còn đặt một thùng đựng đá, nhiệt độ ắt hẳn giảm xuống.
Mà con trai của quan viên đứng bên ngoài không có gì che lấp liền nóng không chịu được, mồ hôi ướt đẫm, quần áo dán ở trên người nhão nhão dính dính đến khó chịu.
Những người khác còn có thể trộm lau mồ hôi trên trán nhưng Giang Niệm đứng trước mặt ba người này lại không thể làm vậy.
Khuôn mặt như ngọc như tuyết đỏ lên, mồ hôi tinh mịn trải rộng gương mặt, Giang Niệm tức tối nhìn Thẩm Dục Tỉ cùng Thẩm Dục Trúc trong đình hóng gió.
Bọn họ cũng không sai biệt lắm mới chỉ tám chín tuổi, thoạt nhìn là có chút buồn cười, nhưng ở cổ đại 16 tuổi đã có thể thành thân sinh con thì bọn họ cũng xem như là nửa trưởng thành. Hơn nữa làm hoàng tử của hoàng thất, bọn họ so với bạn cùng lứa tuổi thành thục cùng thông suốt hơn một ít.
Tuy rằng bọn họ còn bị từng người mẫu phi ước thúc giả không cho gần nữ sắc, nhưng theo bọn họ biết, một ít gia phong không phải thực tốt ăn chơi trác táng, tuổi này đã khai trai, mười bốn tuổi đính hôn, mười sáu tuổi thành thân, có khi thành thân khi con cái được một, hai tuổi.
“Nhị ca, huynh xem tam ca, hắn luôn bắt nạt ta.” Tròng mắt Thẩm Dục Trúc quay tròn đảo qua một vòng, ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Thẩm Dục Đình vẫn luôn không có mở miệng.
Thẩm Dục Đình là con trai của Hoàng quý phi, xuất thân hiển quý, con người trầm ổn bình tĩnh, Thẩm Dục Tỉ cùng Thẩm Dục Trúc là con trai được Lệ phi sủng ái, tuy rằng mẫu phi ba người tranh đấu gay gắn, song quan hệ giữa bọn họ lại cực kỳ thân cận.
Thẩm Dục Đình buông chén trà trong tay, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người một cái, trầm giọng nói: “Người này ta muốn.”
Thẩm Dục Trúc: “!!!”
Thẩm Dục Tỉ: “………”
Bên ngoài đình hóng gió, Giang Niệm đem cuộc nói chuyện của ba người nghe đến rõ ràng, cúi đầu lặng lẽ cong cong khóe môi.
Tốt lắm, cốt truyện xuất hiện biến hóa.
Ở cốt truyện ban đầu, Giang Niệm bởi vì quá mức khẩn trương, sợ hãi lắp bắp, liều mạng cúi đầu, lưu lại cho ba người này ấn tượng không tốt.
Chu Du Niên dựa vào dung mạo xinh đẹp, lại sao chép vài câu thơ từ hiện đại, hơn nữa tính cách quật cường thanh cao, thành công lưu lại ấn tượng sâu sắc cho ba vị hoàng tử.
Chu Du Niên ghen ghét nguyên chủ lớn lên so với chính mình đẹp hơn, sợ ba vị hoàng tử coi trọng, cố ý làm bạn tốt cùng nguyên chủ.