Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 13

"Được rồi, yên lặng nào." Giáo viên vật lý đúng lúc khống chế tâm trạng của bọn họ, hắng giọng, thu hồi ý cười trên mặt, "Thầy mới có một cuộc họp nên trễ năm phút, trước tiên thầy muốn gửi lời xin lỗi đến các em. Thầy đã nói chuyện với các giáo viên của tổ Vật Lý năm ba để thảo luận và thầy thấy rằng trước khi phân lớp, các lớp đều đã nắm vững kiến thức trong sách giáo khoa. Vì vậy, bây giờ chúng ta nói về bài kiểm tra trước, sau đó bắt đầu ôn tập lại kiến thức năm nhất. Về phần thi cuối kỳ, các em tự mình ôn tập đi."

Các bạn học xung quanh kêu rên một tiếng tượng trưng, cũng đều hiểu được tầm quan trọng của năm ba, phóng nhanh thu cũng nhanh. Ngay sau đó liền thu hồi tâm tư đùa giỡn, lấy sách giáo khoa ra chăm chú nghe giảng.

-

Sau giờ học, Chu Từ Dẫn lấy bút chọc chọc vào lưng Tɧẩʍ ɖυ, thần thái lười biếng, luôn trong trạng thái chưa tỉnh ngủ. Sợi tóc mảnh nhỏ rơi xuống trước trán, mặt mày lạnh nhạt của thiếu niên chứa đầy cảm xúc.

Tɧẩʍ ɖυ quay đầu lại: "Sao vậy?"

Cằm Chu Từ Dẫn đặt trên mặt bàn, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Tớ muốn ngồi bàn thứ hai của tổ này."

"Ý cậu là sao?"

"Tổ này ở giữa, bàn thứ hai ở phía trước." Chu Từ Dẫn thu hồi bút, bình tĩnh phân tích, "Hàng ghế phía trước có thể làm tớ nghiêm túc học tập, nhưng lại không gần giáo viên quá, tạo cho tớ cảm giác áp bức."

Tɧẩʍ ɖυ hoàn toàn không hiểu lời anh đột nhiên thốt ra là có ý gì, vẻ mặt sửng sờ, hậu tri hậu giác suy đoán: "Cậu muốn tớ đi giúp cậu nói chuyện đổi chỗ với giáo viên sao?"

"..."

Chu Từ Dẫn cũng không hiểu mình biểu đạt sai ở đâu, làm cho cô lý giải thành như vậy. Khóe miệng anh giật giật, dùng bút gõ nhẹ đầu cô, không thể làm gì hơn nói, "Là muốn cậu hỗ trợ tớ đổi chổ."

"Vậy tớ.."

"Nhưng không phải dùng cách mà cậu nói."

Vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυ dừng lại, đột nhiên nhớ tới lời giáo viên chủ nhiệm nói trong lớp, lập tức gật đầu: "À, là câu mà giáo viên chủ nhiệm nói sao? Chọn vị trí theo thành tích. Vậy đến lúc đó tớ giúp cậu chiếm một chỗ hả?"

Suy nghĩ một chút, Tɧẩʍ ɖυ nghẹn ra một câu: "Tớ cảm thấy như vậy hình như không được tốt lắm.."

Biểu tình của Chu Từ Dẫn trong nháy mắt trở nên không tốt: "Tớ là loại đàn ông chỉ biết dựa vào phụ nữ hay sao?"

"..."

Tɧẩʍ ɖυ đổi giọng, "Vậy bình thường mấy giờ cậu đến lớp?"

"Căn bản là không đến trễ."

Anh ngồi ngay ngắn, khi nói ra câu này thì sống lưng thẳng tắp, thoạt nhìn rất hợp tình hợp lý.

Tɧẩʍ ɖυ sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, trong nháy mắt như biến thành một bà già, dùng ngữ khí dạy bảo nói: "Cậu như vậy là không được, sau này trễ nhất là sáu giờ rưỡi. Đã học năm ba rồi, phải tranh thủ thêm thời gian. Mặc dù kỳ thi cuối kỳ không quan trọng lắm, nhưng những tiến bộ hằng ngày cũng có thể cho cậu thêm một chút tự tin."

Nói như vậy thì Chu Từ Dẫn đã từng nghe người khác nói hàng trăm hàng ngàn lần, mỗi lần đều như gió thổi bên tai. Nhưng lần này lại không làm Chu Từ Dẫn cảm thấy không kiên nhẫn, anh gật gật đầu, nhếch môi, ngoan ngoãn trả lời: "Được."

Lý Dục Đức ngồi bên cạnh hai người họ, nghe được cuộc đối thoại của họ cũng không nhịn được tiến lại gần nói: "Có muốn đem theo tớ đi chung không, nhiều người sức lớn. Nói không chừng tớ có thể lập tức đem môn Ngữ Văn của Chu Từ Dẫn từ sáu mươi biến thành một trăm sáu mươi."

Tɧẩʍ ɖυ: "Điểm tối đa mới tới một trăm năm mươi.."

Chu Từ Dẫn trực tiếp cho Lý Dục Đức một cước: "Câm miệng lại."

Đúng vào lúc này, Dư Tiêu Tiêu cũng quay đầu lại, cười tủm tỉm: "Tụi mình cùng đi nha, tớ cũng muốn kéo thành tích lên.. Lý thuyết của tớ quá tệ."

Chu Từ Dẫn trên mặt không có biểu tình gì, cũng không có ý muốn nhằm vào Dư Tiêu Tiêu, hừ nhẹ một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυ. Đuôi mắt của anh trời sinh hơi nhếch lên, con ngươi vừa thu liễm, rất có hương vị câu người.

Nhưng giờ phút này, anh cho Tɧẩʍ ɖυ cảm giác --- như một con cún cực kỳ trung thành, nhưng chỉ cần chủ nhân có ý định muốn nuôi một con mới, anh sẽ lập tức nhào đến cắn chết cô.

Tɧẩʍ ɖυ nuốt nước miếng, rất thức thời, nghi hoặc lẩm bẩm một câu: "Dậy sớm thì sao còn phải đem người đi cùng chứ."

Sau khi nói xong, cô liền cầm bài thi Vật Lý của Chu Từ Dẫn, tìm những kiến thức mà anh nắm chưa vững, nghiêm túc giảng giải cho anh, cũng như liệt kê từng loại đề mà những kiến thức này đưa ra.

Hai người bên cạnh mặt dày mày dạn ghé vào nghe.

Chu Từ Dẫn cũng không để ý nhiều, cúi đầu nhìn chữ viết của Tɧẩʍ ɖυ trên giấy thi, thỉnh thoảng đáp lại vài lần.

Sau khi nói xong, Tɧẩʍ ɖυ đặt bút xuống, để anh tự tiêu hóa kiến thức. Ánh mắt đặt trên người anh, bất động thanh sắc, mang theo chút đánh giá.

Đồng phục học sinh của anh luôn luôn mặc không đúng cách, hai nút trên luôn luôn không cài lại, lộ ra một chút xương quai xanh, đồng phục học sinh che đi vài phần tùy tiện. Nụ cười mang theo một chút tà khí, luôn trong bộ dáng lười biếng mà không chút để ý.

Ngoại hình là một cậu bé hư tiêu chuẩn.

Nhưng lúc này Chu Từ Dẫn cầm bút, rũ mắt xuống, lông mi mảnh che khuất con ngươi, lông mày bởi vì đang suy nghĩ mà nhíu lại, nghiêm túc học tập. Ánh sáng trắng từ đèn phòng học chiếu lên người anh, tạo thành vầng sáng nhỏ.

Là sự tương phản.

Cũng là sự quyến rũ cực điểm.

Trái tim Tɧẩʍ ɖυ đập thình thịch, đột nhiên quay đầu lên.

Chú ý tới động tĩnh của cô, Chu Từ Dẫn ngước mắt lên, buồn bực nói: "Quay xuống, tớ còn chưa hiểu được."

Nghe vậy, Tɧẩʍ ɖυ trong nháy mắt phục hồi tinh thần, giơ tay gãi gãi đầu, cũng cảm thấy khó hiểu trước phản ứng vừa rồi của mình. Cô dùng sức mím chặt môi, lại quay xuống trước mặt Chu Từ Dẫn, nhỏ giọng nói: "Chỗ nào không hiểu?"

-

Sáng sớm hôm sau, Tɧẩʍ ɖυ dựa theo thời gian thường ngày của cô đến lớp học. Bởi vì căn bản cô là người đến lớp sớm nhất, ngày hôm qua đã chủ động xin giáo viên chủ nhiệm để cô giữ chìa khóa, làm sứ giả mở cửa mỗi ngày.

Tɧẩʍ ɖυ mở cửa sổ trong lớp ra để thông gió.

Trường trung học Z có vị trí địa lý rất xa thành phố, được xây dựng ở vùng ngoại ô. Vì vậy nên môi trường rất tốt, diện tích trường cũng lớn. Từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy một mảng trời lớn màu xanh lục, kết hợp với nền trời màu xanh biếc như được gột rửa, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Trở lại vị trí, Tɧẩʍ ɖυ cầm lấy bình nước, vừa định đi lấy nước thì bỗng nhiên chú ý tới bình nước màu đen trống không trên bàn Chu Từ Dẫn, cô trực tiếp cầm lên. Nghĩ thầm, thuận tay mà thôi.

Sau đó, Tɧẩʍ ɖυ vừa ăn sáng vừa học thuộc từ vựng. Chỉ có mình cô trong lớp học, nhưng cô rất vui vẻ.

Chẳng bao lâu, có tiếng bước chân vang lên bên ngoài lớp học. Dư quang chú ý tới thân ảnh cao lớn của thiếu niên dừng ở cửa, Tɧẩʍ ɖυ mới theo bản năng nhìn qua.

Là Chu Từ Dẫn.

Tɧẩʍ ɖυ kinh ngạc hỏi: "Sao cậu tới sớm vậy, mới sáu giờ."

Mặt mày Chu Từ Dẫn còn lộ ra vẻ buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, như hoàn toàn không nhấc lên được, nhưng ngữ khí vừa buồn bực vừa đắc ý: "Tớ còn tưởng có thể tới sớm hơn cậu."

Tɧẩʍ ɖυ đả kích anh: "Tớ đã tới lâu rồi."

Chu Từ Dẫn cũng không thèm để ý, lười biếng ngáp một cái. Chú ý đến cái bánh bao trong tay cô, anh dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên đáng thương nói: "Tớ vẫn chưa ăn sáng."

Đối với hành vi không ăn sáng của anh, Tɧẩʍ ɖυ cực kỳ khó hiểu: "Cũng không phải là không đủ thời gian, vì sao cậu không ăn?"

Chu Từ Dẫn không trả lời.

Tɧẩʍ ɖυ rất hào phóng, đưa cho anh chén cháo trắng chưa ăn qua trên bàn: "Cho cậu phần này, tớ chưa ăn qua."

Chu Từ Dẫn không lấy: "Không sao. Cậu ăn đi, lát nữa Lý Dục Đức mang tới cho tớ."

Vừa dứt lời, Lý Dục Đức vừa vặn cầm một túi bữa sáng đi vào phòng học, nhìn thấy Chu Từ Dẫn đang ngồi tại chỗ, trực tiếp "ha ha" hai tiếng, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Đại gia, tôi đưa bữa sáng của ngài đến cho ngài đây."

Nói xong liền trực tiếp đem bữa sáng ném lên trên bàn anh.

Chu Từ Dẫn không nói gì, đưa tay mở bữa sáng ra, xé giấy bọc đũa.

Tɧẩʍ ɖυ theo bản năng quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy đồ ăn trong hộp cơm.

Một hộp mì xào đầy dầu mỡ.

Tɧẩʍ ɖυ: "Cậu ăn sáng nhiều dầu mỡ như vậy không khó chịu sao?"

Chu Từ Dẫn gật đầu: "Khó chịu nha."

Tɧẩʍ ɖυ lại bưng cháo đến trước mặt anh, đề nghị: "Vậy cậu nên ăn cái này đi."

"Không sao đâu." Chu Từ Dẫn cười, hời hợt nói, "Tớ ăn quen rồi, không chừng đã miễn dịch rồi."

Tɧẩʍ ɖυ không hiểu suy nghĩ của anh, buồn bực nói: "Cậu không thể nói Lý Dục Đức chuẩn bị món khác cho cậu sao?"

Chu Từ Dẫn thở dài một tiếng: "Cậu ấy sống rất qua loa, không thèm để ý đến những thứ này."

Lý Dục Đức ở một bên nghe thấy thì tức giận nói: "Cậu cho rằng tớ điếc sao?"

"..."

Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, "Sao cậu không tự mình đi mua?"

Lý Dục Đức vội vàng phụ họa: "Đúng vậy."

Chu Từ Dẫn không trả lời.

Tɧẩʍ ɖυ trong nháy mắt cảm thấy mình hình như hiểu được suy nghĩ của anh, do dự hỏi: "Vậy sau này tớ mang bữa sáng cho cậu nha?"

Rốt cuộc cũng nghe được đáp án mình muốn, Chu Từ Dẫn bất động thanh sắc kéo khóe môi lên, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ từ chối: "Chuyện này không tốt lắm, quá phiền cậu rồi."

Tɧẩʍ ɖυ nhìn anh chằm chằm hai giây, cũng không làm khó người khác, gật gật đầu: "Vậy thì quên đi."

Chu Từ Dẫn: "..."

Đối với Tɧẩʍ ɖυ quả nhiên không thể dùng thủ đoạn giả vờ từ chối để đáp lại, phải dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.

Chu Từ Dẫn hắng giọng, mặt dày không để ý đến lời nói của cô: "Nếu không thì như vậy đi, cậu mang bữa sáng cho tớ, tớ mời cậu ăn trưa."

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ đến bữa sáng so với bữa trưa rẻ hơn không ít, lắc đầu: "Tớ mang cho cậu là được rồi, cơm trưa thì không cần đâu."

Mặt Chu Từ Dẫn đen một nửa, nhớ tới lời cô nói hôm qua, không vui nói: "Cậu coi tớ là tiểu bạch kiểm?"

Nghe vậy, Tɧẩʍ ɖυ lập tức lắc đầu, giống như nghe được chuyện gì đó không thể chấp nhận được, ngữ khí rất kiên định mà người khác không thể nói lại: "Tuyệt đối không có."

Chu Từ Dẫn: "..."

Vì sao nhận được câu trả lời như mong muốn, nhưng anh dường như lại không vui.