Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 3

Bởi vì mang theo không ít đồ đạc, nên sau khi đến trường, Tɧẩʍ ɖυ về ký túc xá một chuyến.

Ký túc xá đã có hai người quay lại, lúc này một người ngồi trên giường, người kia dựa lưng vào thang, nhiệt tình thảo luận về bộ phim truyền hình mới phát sóng hôm qua. Nhìn thấy cô trở về, giọng nói họ một chút cũng không dừng lại, tựa như hoàn toàn không chú ý tới.

Tɧẩʍ ɖυ trầm mặc đi đến bên cạnh tủ, nhanh chóng sắp xếp lại quần áo mình mang theo, sau đó vác cặp sách rời khỏi ký túc xá. Trong tay cô còn mang theo bữa tối vừa mới mua xong, mờ mịt suy nghĩ, rất nhanh đã đến phòng ăn, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Tốc độ ăn cơm của Tɧẩʍ ɖυ rất chậm. Thẳng đến khi đèn trong phòng ăn đều tắt hết, cô mới ra khỏi phòng ăn, đi về phía phòng thí nghiệm.

-

Trước khi nghỉ lễ, nhà trường đã đưa ra thông báo: Học sinh năm hai không được đến trường trước năm giờ chiều ngày tám, để tránh gây ồn ào, ảnh hưởng đến các thí sinh làm bài thi.

Vì vậy nên Tɧẩʍ ɖυ mới đến giờ này.

Mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, nhưng tòa giảng dạy vẫn đóng cửa để sắp xếp phòng thi cho các bài kiểm tra định kỳ tiếp theo.

Những học sinh trở lại trường để chuẩn bị cho bài kiểm tra đã được sắp xếp để tự học tại khu thí nghiệm. Kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, lúc này các thí sinh đại học đang lục đυ.c thu dọn đồ đạc về nhà, động tĩnh cũng không nhỏ, nhà trường đành lùi thời gian học buổi tối của bọn họ từ bảy giờ thành tám giờ.

Khu thí nghiệm nằm ở một vị trí khá xa trong trường học.

Càng đi đến đó, tiếng nói càng nhỏ dần. Lúc đến phòng thí nghiệm, Tɧẩʍ ɖυ cơ hồ đã không nghe thấy tiếng la hét và tiếng cười hưng phấn của những thí sinh vừa thi đại học xong.

Xung quanh rất yên tĩnh, dọc theo đường đi cũng không thấy có người nào.

Theo sự sắp xếp phòng học của mỗi lớp học, cô đi lên cầu thang, từ từ đi lên tầng bốn.

Đèn ở hành lang không bật, các phòng học trong khu thí nghiệm cũng không có cửa sổ. Nguồn ánh sáng duy nhất ở đây chính là ánh đèn phát ra từ cửa chính của phòng học cuối cùng.

Đó là phòng học mà lớp của cô được sắp xếp.

Tɧẩʍ ɖυ đi vào phòng học.

Lúc này mới hơn bảy giờ, trong phòng học đã có mười mấy người, bao gồm cả Đường Chiêu Văn. Hầu hết mọi người trong lớp ngồi tại chỗ ôn tập, một số nữ sinh tụm lại, cười nói chuyện gì đó. Giọng nói cũng không lớn, không ảnh hưởng đến người khác.

Mấy nữ sinh đang nói chuyện vừa vặn ngồi gần Tɧẩʍ ɖυ.

Nữ sinh ngồi ở giữa tên là Trần Nguyệt, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, mắt sáng mày ngài, lúc cười rộ lên bên má lộ hai lúm đồng tiền nhỏ. Chú ý tới sự xuất hiện của Tɧẩʍ ɖυ, cô ta ôm tay, giọng đột nhiên cao lên: "Sao khu thí nghiệm này lại nát như vậy?"

Một nữ sinh khác trả lời: "Dù gì cũng chỉ là một tòa nhà cũ."

Giọng nói của Trần Nguyệt giòn giã, không vui nói: "Nhà vệ sinh bẩn muốn chết, hơn nữa cửa còn không có khóa. Ngay cả đèn cũng không có, tớ đành chịu. Dù sao khi trời tối hẳn, tớ nhất định sẽ không tới đó nữa."

-

Tɧẩʍ ɖυ không muốn tiếp tục nghe các cô nói chuyện, lấy một gói khăn giấy từ trong cặp ra, bỏ vào trong túi, ra khỏi phòng học.

Lúc trước, khi học thí nghiệm, Tɧẩʍ ɖυ cũng từng tới khu thí nghiệm, nhưng cơ bản đều là lên lớp rồi đi, chưa từng tới nhà vệ sinh ở đây. Đi vào nhìn, không gian mặc dù hơi chật hẹp, nhưng cũng không tệ như Trần Nguyệt nói.

Cửa sổ nhà vệ sinh rất nhỏ đang đóng chặt, ánh sáng bên ngoài hầu như không chiếu vào được. Cũng không phải như Trần Nguyệt nói, ngay cả đèn cũng không có. Khi này bật đèn sáng lên, mùi không dễ ngửi, nhưng cũng coi như có thể chấp nhận được.

Tɧẩʍ ɖυ đi vào trong một gian phòng.

Ngay sau đó, bên ngoài đột nhiên có chút động tĩnh, sột soạt sột soạt, không tính là lớn. Có thể nghe thấy một nữ sinh nói chuyện thì thầm, như đang cố ngăn chặn một việc gì đó. Một người khác cố chấp nói: "Cậu không cần lo!"

Theo sau câu nói đó, bóng tối đột nhiên bao phủ toàn bộ nhà vệ sinh, một tiếng đóng cửa đột ngột vang lên.

Có người tắt đèn nhà vệ sinh.

Có vẻ như họ nghĩ rằng đây là một trò đùa rất thú vị.

Động tác của Tɧẩʍ ɖυ dừng lại, có thể nghe được tiếng cười không thể kiềm chế của nữ sinh bên ngoài, có chút sắc bén, như có một chậu nước lạnh dội lên đầu cô.

Bóng tối và yên tĩnh vô tận này làm cho cô cảm thấy sợ hãi, cũng làm cô thấy chán ghét.

Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cười tự giễu một tiếng, sau đó như chưa từng xảy ra chuyện gì, ra khỏi nhà vệ sinh.

Trở lại lớp học.

Mấy nữ sinh vốn đang tụ tập thành một nhóm giờ phút này đã tách ra, mỗi người trở lại vị trí của mình học bài. Trần Nguyệt ngồi tại chỗ một mình, lật quyển sách luyện tập trong tay, tựa như tâm tình rất tốt.

Nam sinh ngồi ghế trước quay đầu nói chuyện với cô ta, cô ta còn cười cong cong mắt đáp lại vài câu.

Tɧẩʍ ɖυ trở về vị trí của mình, lúc đi ngang qua Trần Nguyệt, bước chân dừng lại. Mí mắt cô rũ xuống, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Cơ thể cô trông béo nhưng lại thiếu tinh thần.

Tɧẩʍ ɖυ đứng bên cạnh cô ta, vẫn không nói gì.

Trần Nguyệt vẫn luôn xem nhẹ cô, vẫn cười hì hì nói chuyện với nam sinh ngồi trước. Thời gian trôi qua, ý cười trên mặt cô ta nhạt dần, đột nhiên thu hồi tầm mắt, cực kỳ không kiên nhẫn đá vào chân bàn, ngẩng đầu nhìn cô.

"Đứng ở chỗ tôi làm gì? Chê tôi không đủ nóng?"

Nghe cô ta nói, Tɧẩʍ ɖυ ngước mắt nhìn cô ta. Một lúc lâu sau, Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu, biểu tình không tính là dễ coi, đột nhiên thốt ra một câu: "Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?"

Nam sinh ngồi trước cười thành tiếng: "Cái quỷ gì vậy?"

"Cậu có vấn đề gì sao?" Giọng điệu Trần Nguyệt cực kỳ kém, "Tôi bị mù sao? Cậu nghĩ bản thân gầy đến mức nào? Cái thân hình to béo này, tôi bị mù mới không nhìn thấy."

Cô ta đang tức giận, giọng nói cực kỳ lớn, ánh mắt của cả lớp đều nhìn về phía cô ta.

Cô lớp trưởng đang ngồi một chỗ không nhúc nhích, nhưng cũng cau mày nhìn lại, chỉa toàn bộ mũi nhọn lên người Tɧẩʍ ɖυ: "Tɧẩʍ ɖυ, những bạn khác đều đang học bài, đừng ầm ĩ nữa được không?"

"À, tôi tưởng cậu không nhìn thấy tôi." Tɧẩʍ ɖυ tựa như không nghe thấy, bình tĩnh nói: "Vậy xem ra là tôi đã hiểu nhầm cậu. Tôi tưởng cậu không nhìn thấy tôi khi tắt đèn nhà vệ sinh."

Biểu tình Trần Nguyệt cứng đờ, miễn cưỡng nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tắt đèn gì?"

Tɧẩʍ ɖυ không nói nữa, bình tĩnh nhìn cô ta vài giây, nhẹ giọng nói: "Đừng làm chuyện như thế nữa."

"..."

Cô trở lại chỗ của mình rồi ngước mắt lên. Đột nhiên đối mặt với Đường Chiêu Văn ở phía trước. Tɧẩʍ ɖυ không thấy rõ biểu tình của cậu ta, bởi vì đối mặt chưa tới một giây, cô liền cúi đầu lại.

Trần Nguyệt phản ứng lại, bắt đầu hùng hùng hổ hổ chửi bới. Giọng nói của cô ta vừa nhỏ vừa bén nhọn, giờ phút này như bị kéo dài ra, đặc biệt khó chịu.

Lớp trưởng đi tới an ủi cô ta, kéo cô ta đi ra ngoài, giọng nói dần dần nhỏ lại.

-

Sau khi kết thúc tiết học buổi tối.

Bạn học xung quanh lục đυ.c rời đi, Tɧẩʍ ɖυ không vội trở về ký túc xá, ngồi tại chỗ tiếp tục làm bài. Lớp tan học cũng không yên tĩnh như lúc lên lớp, cô mới lấy tai nghe trong cặp xách ra, đeo vào tai.

Không biết qua bao lâu, khi người trong phòng học cơ hồ đều đi hết, Tɧẩʍ ɖυ mới làm xong bài thi trong tay.

Tɧẩʍ ɖυ thở dài một hơi, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn. Bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cô cúi đầu, không chú ý đến xung quanh.

Ngay sau đó, tai nghe ở một bên đột nhiên bị tháo ra.

Tɧẩʍ ɖυ theo bản năng nhìn sang, mặt cứng đờ, dường như trở tay không kịp. Cô lại cúi đầu, động tác chậm lại, cũng không chủ động mở miệng.

Đường Chiêu Văn đứng bên cạnh bàn của cô, trên mặt không mang theo cảm xúc, thấp giọng nói: "Lúc nãy xảy ra chuyện gì?"

Tɧẩʍ ɖυ mím môi: "Không có gì."

Lúc này trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, yên lặng, bầu không khí phảng phất thêm nặng nề.

Đường Chiêu Văn cũng không giỏi kiên nhẫn, phiền não nói: "Các cậu đều thấy rất nhàm chán sao? Cậu nói cái gì vậy? Sắp thi đại học rồi mà cả ngày cứ nháo tới nháo lui, có bệnh không?"

Tốc độ thu dọn đồ đạc của Tɧẩʍ ɖυ lại tăng nhanh, toàn bộ nhét vào trong cặp sách, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu ta. Cô trầm mặc vài giây, như không có sức lực để giải thích với cậu ta, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Biết rồi."

"..."

"Cậu còn chuyện gì nữa không?" Tɧẩʍ ɖυ đeo cặp sách, "Không còn thì tớ đi trước."

Đường Chiêu Văn đứng tại chỗ, toàn bộ sức lực đều như đánh vào bông. Không cảm thấy tức giận, tâm tình lại càng buồn bực. Ngơ ngẩn nhìn bóng lưng rời đi của cô.