Hải Dương

Chương 20

Trong nháy mắt, anh có loại cảm giác ích kỉ muốn mang cô chạy trốn, lợi dụng sự dịu dàng phụ thuộc của cô, mang cô rời khỏi, muốn đi thật xa, bắt đầu cuộc sống ở một nơi khác.

Nhưng, từ rất lâu trước kia, anh đã học được trốn tránh chỉ là tạm thời, không phải là biện pháp giải quyết vấn đề.

Có lẽ cô sẽ không hỏi cái gì theo anh bỏ trốn một lần, tránh một lần, nhưng còn về sau? Anh không chỉ có một kẻ dịch là Carlos, dù ai cũng không thể bảo đảm hắn ta sẽ không tìm lại được, cô còn có thể chịu được mấy lần?

Một lần? Hai lần? Ba lần? Mười lần? Hay…. cả đời?

Cả đời!

Ba chữ cuối cùng kia, giống như tiếng sầm ù ù vang vọng trong đầu anh, cả người anh bởi vì khát vọng xa vời này mà chấn động.

Anh nhắm mắt lại, dùng sức nắm chặt quả đấm.

Không thể! Đồ Hải Dương, ngươi đừng ngu ngốc!

Có thể cô sẽ nhẫn nhịn, có thể cô sẽ nguyện ý, anh làm sao có thể nhìn cô bởi vì anh, mà trải qua cuộc sống không có thân phận, thời thời khắc khắc lo lắng sợ hãi, ẩn núp trong bóng tối cả đời?

Tiếng cười thanh thúy lần nữa truyền đến, anh mở mắt ra, cô vừa cười, vừa cầm một cái khăn mặt sạch lau mặt giúp bọn trẻ.

Nhìn gương mặt cô cười vui vẻ, trong lòng anh cảm thấy đau đớn.

Anh biết, mình không còn con đường thứ hai để đi.

Tất cả sẽ kết thúc.

Cứ như vậy.

Ánh trăng treo đầu cành.

Mùi hoa quế nhàn nhạt nhẹ nhàng chui vào cửa sổ.

Tiểu Quyên quét dọn thu xếp bàn ghế, rửa sạch chén đĩa, vứt rác rồi sau đó rời khỏi cửa hàng.

Đào Hoa đóng cửa hàng, tắt đèn, đang cảm thấy kì quái vì sao Hải Dương mãi chưa trở lại, muốn đưa tiểu Lam và ba đứa nhóc về, đã thấy anh đẩy cửa bước vào.

“Bạn của anh đâu?” Thấy chỉ có một mình anh, cô tò mò mở miệng.

“Ngủ.” Anh lạnh nhạt nói, sau đó vẫy tay gọi tiểu Lam và ba đứa nhóc, ý bảo quay trở về, cô muốn qua giúp, nhưng anh lại im lặng đứng yên tại chỗ.

“Sao vậy?” Cô nghi ngời dừng bước hỏi.

“Em về sau đừng tới nữa.”

Cô sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh, “Cái gì?”

“Em về sau đừng tới nữa.” Anh mở miệng lặp lại, giống như đang nhắc lại một lời thoại.

Cô không thể tin được những gì mình đã nghe thấy, nhình người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt.

“Tại sao?”

“Không có lí do gì.”

Cô có nghe lầm không?

Đào Hoa nhìn anh chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn lại cho mình đang rời vào một không gian kì quái nào khác, nhưng người đàn ông này lại không giải thích gì thêm, anh chỉ xoay người đi ra ngoài.

Không vì lí do gì? Đây là sao? Ý của anh là gì?

Cô đứng im tại chỗ, ngây người, cho đến khi anh đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cô cảm thấy kinh hoảng.

Cô biết, mình không muốn mất anh, người đàn ông này, không biết nguyên nhân gì, tự dưng tối nay, mớ vừa rồi, anh quyết định không cần cô.

Cô tưởng rằng nên để cho anh chút thời gian, tưởng rằng anh dù không yêu cô cũng thích cô một chút, tưởng cô chỉ cần nguyện ý chờ, anh sẽ chuẩn bị tốt!

Cô sai lầm rồi sao?

Sáng hôm nay, anh còn dịu dàng hôn cô; buổi trưa, anh rõ ràng còn ở trong phòng bếp giúp cô; gần tối, anh rõ ràng còn siết chặt tay cô.

Không, cô không tin, anh nhất định có tình cảm với cô!

Đào Hoa hốt hoảng đuổi theo, bám vào cửa gọi anh: “Hải Dương, đợi đã…!”

Anh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

“Hải Dương?” Cô nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của anh, trong lòng rối loạn, khàn giọng gọi.

Anh không tiếng động trầm mặc, đứng yên.

Cô nắm chặt quả đấm, bước lên, đến phía sau lưng anh, mới dừng lại.

“Em yêu anh!”

Hải Dương toàn thân chấn động, cả người cương cứng.

Sợ nếu không nói ra sẽ vĩnh viễn mất anh, Đào Hoa bất động nhìn anh, lấy hết dũng khí khàn giọng mở miệng: “Em muốn ở bên cạnh anh cả đời!”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, êm ái, khẽ run, bay bổng trong trời đêm.

Một cảm giác kích động điên cuồng tràn ngập trong cơ thể, anh gần như không thể hô hấp.

Cô vươn tay, chạm vào lưng anh, trượt tới hông của anh, mặt dựa sát vào lưng anh, ôm chặt lấy anh, hít sâu một cái, lẩm bẩm lặp lại, “Em thật sự yêu anh.”

Em thật sự yêu anh.

Lời nói của cô vang vọng trong đầu anh, anh nhắm mắt lại, cả người căng thẳng, đời này chưa bao giờ anh khát vọng như vậy, hình anh cùng cô ở chung tới già lại thoáng hiện ra.

Biển trời một màu xanh mát, cô mỉm cười rạng rỡ chạy về phía anh.

Hình ảnh sau đó, cô trúng đạn ngã xuống đất, chết trong lòng anh ——

Anh run sợ, dùng sức hất tay cô ra, rời đi vòng tay ấm áp của cô, đột nhiên xoay người lại, anh nhìn chằm chằm vào cô lạnh lùng nói, “Em không yêu anh.”

“Em yêu anh.” Cô không lùi bước, lặp lại.

“Em chỉ nghĩ là em yêu anh.” Anh nắm vai cô, cực kì tức giận: “Em ngay cả anh từ đâu tới, trước kia anh làm gì em cũng không biết, em làm sao có thể yêu anh?”

“Em yêu anh.” Đào Hoa nắm chặt quả đấm nhìn anh, giọng nói khàn khàn lại hết sức kiên định: “Anh trước kia làm gì không quan trọng, quan trọng là anh bây giờ.”

“Quan trọng không phải là anh, mà vì anh đã lên giường với em.” Anh hung dữ nhìn cô.

“Không phải ——” mặt Đào Hoa tái đi, hai mắt mở to, tức giận phản bác.

“Đó không phải là yêu, chỉ là tìиɧ ɖu͙©, cũng chỉ là hấp dẫn về thể xác mà thôi.” Anh cắt đứt lời cô, lạnh lùng nói: “Bởi vì anh tốt với em nên em lầm tưởng mình yêu anh, chỉ là cảm giác sai lầm của em mà thôi.”

Như bị anh đánh một quyền, cô co rúm lại, nhưng vẫn kiên định nhìn anh chằm chằm nói: “Anh không phải là em, sao anh biết đó không phải là tình yêu?”

“Phụ nữ rất dễ dàng có cảm giác sai lầm trong tình yêu, anh đã gặp quá nhiều, em chỉ là không có kinh nghiệm thôi.” Anh đang tổn thương cô, từng câu từng chữ, anh muốn làm cô đâu, đau đến mức cô lảo đảo muốn gục ngã, nhưng anh lại không thể nào dừng lại, chỉ có thể ép buộc bản thân mở miệng: “Về sau em sẽ biết, chỉ cần kĩ thuật tốt, đổi lại người đàn ông khác cũng được.”

Cô chăm chú nhìn anh, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, thật lâu sau mới có thể gượng cười, tự giễu: “Cho nên, ý anh nói, tất cả chỉ là ảo giác của em?”

“Đúng.”

“Em không yêu anh?” Cả người cô khẽ run.

“Đúng.”

“Anh không có một chút cảm giác nào với em?”

“Anh thích em.” Anh nhìn đôi mắt đầy nước mắt của cô, nắm chặt hai quả đấm, trầm giọng nói: “Em là một cô gái tốt.”

Cô đưa tay ôm chặt lấy mình, sắc mặt ái nhợt, nhìn anh nói: “Nhưng anh không phải yêu em.”

Cổ họng Hải Dương bị buộc chặt, cứng rắn nặn ra một chữ.

“Đúng.”

Gió vẫn thổi, trăng vẫn tròn.

Sao cô lại cảm thấy rét lạnh, không tự chủ được khẽ run, lấy tay ma sát hai cánh tay.

Lý Bạch nói.

“Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan”

Cuộc sống của cô, cho tới bây giờ, cũng chẳng có được vài lần đắc ý, cô đã sớm quen mọi việc luôn không thuận lợi.

Cười, mau cười, không có gì quan trong, mau mỉm cười!

Cái này cũng chẳng là gì, thất tình thôi, chẳng qua người cô yêu không yêu cô.

Từ nhỏ, cô luôn cô đơn, vất vả, có chuyện gì mà cô chưa từng trải qua? Bị cha me vứt bỏ, cô không phải vẫn sống? Không thi được đại học, cô vẫn sống? Học nghề ở phòng bếp bị chửi mắng, cô vẫn sống? Sau khi tốt nghiệp giai đoạn khổ sở, thê thảm nhất, cô không tìm được việc, không có nơi ở, trên người không có một xu, cả tuần chỉ dựa vào một cái bánh mì nướng và bánh bao sống qua ngày, cô không phải vẫn sống?

Mỗi một lần, cô không phải đều mỉm cười?

Viện trưởng nói, cười đối mặt với cuộc sống còn hơn là khóc, không phải sao?

Không phải sao?!

Cô thử nâng khóe miệng, không biết tại sao lại không thể làm được.

Cười đi!

Hà Đào Hoa, mau cười, nói cho anh ta biết những thứ này chỉ là đùa thôi.

Cô cười không được.

Không thể dùng nụ cười để cứu vãn tự ái đã bị đập nát, cô chỉ có thể nhìn anh, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tại sao?”

Ông trời, đừng hỏi anh “Tại sao” anh sắp không chịu được nữa rồi.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt yếu đuối của cô, giống như chỉ cần chạm vào một chút sẽ hoàn toàn tan vỡ, anh thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc muốn đem cô siết chặt vào trong ngực, lí trí cuối cùng còn sót lại một giây sau cùng ngăn cản anh.

“Không có lí do, chỉ vì anh không còn hứng thú.” Hải Dương mím môi, tay nắm chặt, ác độc giáng cho cô một đòn cuối cùng.

Đào Hoa choáng váng, cô cảm thấy toàn thân vô lực, tầm mắt mơ hồ, không nhìn rõ gương mặt anh, cũng không nhìn rõ toàn bộ thế giới.

“Xin lỗi…” Cô liều mạng chống đỡ, không muốn nước mắt rơi xuống, gương mặt trắng bệch nhìn anh, môi khẽ run, “Anh có thể đi.”

Anh đi, xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

Trước mắt cô, chỉ còn ánh đèn đường mơ hồ.

Trăng sáng treo thật cao.

Một mình cô đơn.

Cuộc sống vẫn trôi qua.