Hải Dương

Chương 17

Chuyện gì xảy ra? Cô tự dưng mất trí nhớ sao?

Khóe mắt anh co quắp, hỏi lại: “Mãnh nam mà em thích.”

“À, người đó.” Cô bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra.

“Đúng, chính hắn.” Anh cắn răng nheo mắt.

Cô nhìn anh, lại không trả lời, tò mò hỏi: “Anh đang ghen sao?”

Anh hơi cương cứng: “Chỉ tò mò.”

“À, người đó.” Cô gật đầu một cái, khóe miệng không giấu được nụ cười: “Chỉ tò mò a?”

“Đúng, chính là như vậy, người đàn ông đó?” Anh tức giận nhưng vẫn không nhịn được muốn biết.

“Anh muốn hỏi anh ta bây giờ ở đâu sao?” Cô nén cười nhìn anh.

“Đúng.”

“Đang đè trên người em.”

Đồ Hải Dương nhìn cô chằm chằm, một giây tiếp theo, gương mặt xanh đên bỗng đỏ, đỏ đến mức muốn bốc hơi.

Trời ạ, vẻ mặt lúng túng của anh thật đáng yêu.

Đào Hoa buồn cười cắn môi, cười đến khi hai vai run run, cho đến khi anh nảy sinh ý xấu hôn cô chặn lại nụ cười, dùng phương thức tốt nhất, dời đi lực chú ý của cô.

Sau đêm hôm đó, cuộc sống vẫn như bình thường, nhưng lại không giống nhau.

Cô vẫn đưa cơm tới nhà bên cạnh, vẫn bận rộn quay như chong chóng, vội vàng mua thức ăn,vội vàng nấu cơm, vội vàng nấu canh, vội vàng làm bánh ngọt, nhưng thế giới của cô hình như sau đêm đó lại càng trở nên vui vẻ.

Cuộc sống rực rỡ, cô càng cảm thấy trân trọng.

Ban ngày, cô thường chạy đến tiệm của anh hơn; ban đêm, anh nhân lúc bọn nhỏ ngủ sẽ qua gặp cô, bọn họ cùng yêu nhau, cùng nói chuyện phiếm hoặc nên nói là anh nghe cô nói chuyện.

“Anh biết không?” Cô nằm trên ngực anh, cánh tay nhỏ bé vòng quanh hông anh, nhỏ giọng: “Có lúc chuyện quá thuận lợi, em lại cảm thấy thật sợ hãi, luôn cảm giác mình không thể nào may mắn như vậy.”

“Tại sao?” Anh khẽ vuốt ve gáy cô, xoa bóp giúp cô.

“Không biết.” Cô hơi nhíu mày, cắn môi dưới trầm ngâm, “Có thể là… từ nhỏ đến lớn, mơ ước lớn nhất của em là mở một cửa hàng ăn giống như bây giờ, không ngờ em thật sự mở được, cảm giác… dường như không thật…”

“Tại sao em muốn mở cửa hàng ăn.”

Cô khẽ mỉm cười, chống cùi chỏ lên, hai tay nâng mặt nhìn anh nói: “Bởi vì khi còn bé em ở trong cô nhi viện, thi thoảng sẽ có những người tốt mời chúng em đi ăn cơm bên ngoài. Lúc áy có một bà chủ nhà hàng Ý, mỗi tháng đứa bé nào có sinh nhật đều được tổ chức ở đó, không chỉ mời cơm còn có cả bánh sinh nhật. Em rất thích bà, cảm thấy bà thật xinh đẹp, lại có phong cách ưu nhã, cho nên tới sinh nhật, em có một nguyện vọng lớn lên muốn giống bà có khí chất phong thái của bà chủ.”

Cô nói xong le lưỡi, làm mặt quỷ cười: “Nhưng em khi trưởng thành mới biết được phong thái khí chất của bà chủ không phải ai cũng làm được.”

Anh nghe thế không khỏi bật cười.

“Này, anh cười cái gì?” Cô nũng nịu đánh vào ngực anh, “Em phong cách mặc dù không ưu nhã nhưng cũng là bà chủ xinh đẹp á.”

“Bà chủ xinh đẹp?” Anh nhíu mày.

“Thế nào, anh đối với hai chữ xinh đẹp này có ý kiến gì không?” Cô lại đánh vào ngực anh, híp mắt cảnh cáo.

“Không dám.” Anh giơ hai tay làm tư thế đầu hàng.

“Vậy còn được.” Cô hài lòng bật cười, nằm sấp lên người anh tiếp tục nói: “Em hi vọng cửa hàng của mình sẽ phát triển thật tốt, để em giống như bà chủ cửa hàng kia, có năng lực đi giúp những đứa bé giống như em….”

“Cho nên em mới sống vất vả như vậy?”

Nghe đến đây, Hải Dương mới hiểu tại sao rõ ràng công việc buôn bán của cô rất tốt, lại sống hết sức tiết kiệm, cho dù bận rộn hơn nữa cô cũng không thuê thêm đầu bếp hỗ trợ, một mình cô làm tất cả mọi việc, gần như mỗi ngày đều bận đến đầu óc choáng váng.

Cô nhất định là đem toàn bộ tiền, tiết kiệm lại.

“Vất vả? Vẫn tốt…, cửa hàng mới mở nên sẽ khá bận một chút…” Cô nhỏ giọng lầu bầu, không quên kéo bàn tay anh về phía sau cổ, muốn anh tiếp tục xoa bóp.

“Bên phải một chút, đúng, chính chỗ đó, dùng sức, a… thật tốt…”

Cô gái trong ngực giống như con mèo nhỏ đang nhắm mắt kêu meo meo, mỉm cười hưởng thụ chuyên gia xoa bóp là anh, phục vụ, hoàn toàn không hiểu được cô phát ra âm thanh mềm mại rêи ɾỉ này căn bản là đang khiêu chiến khả năng kiềm chế của anh.

Nếu không phải vì cô quá mệt mỏi, anh tuyệt đối sẽ không nhịn được lật người lại, muốn cô!

“Anh có một đôi…” Cô ôm anh, áp sát mặt vào ngực anh, ngáp một cái rồi mở miệng lầu bầu.

“Hả?” Anh nghe không rõ, lên tiếng hỏi.

“Một đôi… bàn tay thần kì….” Cô buồn ngủ, lầu bầu lặp lại.

Anh buồn cười ép buộc bản thân tự mình xem trần nhà, ở trên không miêu tả đường dây máy móc phức tạp, tránh cho anh không nhịn được lại dùng bàn tay thần kì chạy tới cơ thể cô, vuốt ve những địa phương khác.

Không bao lâu, anh phát hiện cô ngủ thϊếp đi, mấy hôm nay, cô đều như vậy ở trong lòng anh mệt mỏi ngủ thϊếp.

Một cảm giác mềm mại xa lạ xông lên, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô.

Sáng hôm nay, anh tạm thời có chuyện bị Cảnh Dã gọi đi, cho nên nhờ cô trong giúp ba đứa bé, khi trở về chỉ thấy mấy đứa nhóc vây quanh cô, dùng những câu chữ có hạn cùng cô khoa tay múa chân diễn đạt, không biết đang nói cái gì.

Anh lúc đầu còn lấy làm kinh hãi, sau mới phát hiện bọn họ nói tên là tên giả tiểu Ảnh lúc đó dùng để giúp bọn chúng làm hộ chiếu.

Cerberus, Minotaur, Wolf.

Phát hiện thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô hỏi ngược lại.

“Có gì không đúng sao?”

Nhìn cô gái trước mắt, không biết tại sao anh bật thốt lên: “Đây không phải tên bọn chúng.”

“Thật sao?” Cô nhìn anh, “Vậy tên mấy đứa nhóc là gì?”

Anh không biết trả lời thế nào nên im lặng.

“Mỗi người đều muốn có cái tên của chính mình, mấy đứa nhóc nghĩ rằng đấy chính là tên của chúng.” Cô đưa tay sờ nhẹ cánh tay anh, dịu dàng hỏi: “Em thích mấy đứa nhóc, em muốn giúp, anh có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra không?”

Hải Dương nhìn gương mặt dịu dàng của cô, biết là cô nghiêm túc.

“Trước khi đến đây, bọn chúng bị người ta giam lại.”

“Bị ngược đãi?”

“Cũng không sai biệt lắm.” Anh nhìn ba đứa bé ngồi trên bàn ăn bánh ngọt, tình trạng sức khỏe hay khí sắc của bọn chúng so với hai tháng trước lúc rời khỏi nơi quái quỷ kia, tốt hơn rất nhiều. “Tình huống cụ thể anh không rõ ràng lắm, nhưng em có thể nhìn ra được, bọn chúng không được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.”

“Em cũng vậy, không phải được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.” Cô cười tự giễu, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Đây là nguyên nhân mà mấy đứa bé không được cơ quan phúc lợi giúp đỡ sao?”

Cô thật sự rất nhạy cảm.

“Ừ.” Anh gật đầu, “Bọn chúng cần được giúp đỡ, nhưng cơ quan phúc lợi cũng không có biện pháp giúp được.”

“Nhưng các anh có thể.”

Anh liền nói: “Hiểu Dạ có thể.”

Vốn nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục hỏi, nhưng chỉ cần hỏi tiếp sẽ biết được những chuyện liên quan tới mình, trong nháy mắt đó, anh không tự chủ được cảm thấy căng thẳng, anh còn chưa chuẩn bị xong đáp án, anh không thể nghĩ ra được có thể kể rõ ràng anh gặp gỡ những đứa bé kia như thế nào, cũng không thể tránh được đáp án tại sao anh lại tham dự vào trong đó.

Anh lại một lần nữa kinh ngạc, bởi vì cô vừa cười vừa ôm cánh tay anh, nói: “Nếu muốn ở đây sống, trừ việc học tiếng trung còn phải có tên tiếng trung, hay anh là phiên dịch cho em, tiếng anh của em đúng là nát bét!”

Nói xong, cô cứng rắn kéo anh đến chỗ mấy đứa bé, sau đó cầm từ điển, hết sức nghiêm túc cùng bọn nhóc chọn tên tiếng trung.

Cả một buổi chiều và buổi tối, cô và bọn nhóc chỉ ngồi tìm tên.

Cô gái này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi…

Cô nhiệt tình, trong sáng, dịu dàng, thiện lương.