Bụng Yến Dương thầm thì kêu hai tiếng, mới phát hiện mình bất tri bất giác chơi tới giữa trưa. Y vỗ vỗ bả vai bé trai, một bộ anh đây rất có tiền: "Nơi này của mấy đứa có chỗ nào có đò ngon không, chủ đường cho anh, anh mời em với chị em ăn cơm."
Bé trai ngẩn ra, không nghĩ tới Yến Dương sẽ nói như vậy. Từ sau khi chân nó xảy ra chuyện vẫn luôn không ra khỏi cửa, chị gái mỗi ngày miễn cưỡng cười vui dỗ nó vui vẻ, thật cẩn thận mà tránh đi không nói về chân nó. Nhưng chị gái càng cẩn thận, càng chiếu cố nó, nó lại càng thêm ý thức được hai cái chân này của mình liên lụy chị. Bé trai mím môi, chuyển động xe lăn nói: "Em biết, em mang mấy anh đi."
Bé gái ngơ ngác mà nhìn nó.
Xe lăn bé trai đang ngồi tuy rằng giá thật rẻ, công năng nên có lại không thiếu*.
(ý nói đồ rẻ thường k tốt, nhưng cái xe này lại khá tốt, công năng đầy đủ).
Yến Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy xe lăn, cảm thấy rất hứng thú, nếu không phải bé trai còn ngồi ở phía trên y không thể mở ra nghiên cứu. Lúc trước Yến Dương tuy rằng kế thừa hầu vị, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng đều không làm, trong thời gian y ở kinh thành y có nghiên cứu Tương Tác Giam*, một lòng một dạ nghiên cứu chút mấy thứ đồ mới mẻ. Mấy tên gia hỏa đứng đắn của Ngự Sử Đài mỗi ngày nhìn y chỉ biết nghiên cứu kỳ kỹ da^ʍ xảo*, y bị đám cười này chỉa mỏ đến phát hỏa, ngoài mặt làm trò đem tấu chương vứt trở về: "Đồ vật ta làm ra đều là đồ vật dùng tốt, nơi nào kỳ lạ? Nơi nào bừa bãi? Ta lại chưa kêu nương tử nhà mấy người ca Thập Bát Mô! **" – Mấy tên gia hỏa đó bị y làm cho phát run.
(*phương pháp kì lạ, kĩ xảo bừa bãi, dịch ngang thì nó ra zậy đó =(()
(** mười tám sờ =))
Ý đồ tháo xe lăn của Yến Dương thập phần rõ ràng, bé trai rất nhanh cảm giác được. Nó quay đầu nhìn y, đáy mắt tràn ngập nghi vấn. Yến Dương nói: "Anh còn chưa thấy qua xe lăn đâu, lát nữa về ta lại mở ra nhìn một phen. Em cũng có loại cảm giác này đi? Nhìn đến mô hình mới của người khác liền ở bắt chước trong lòng như thế nào đem nó tách ra lại một lần nữa lắp ráp, không thể tách ra liền cả người không dễ chịu!"
Yến Dương vừa nói như vậy, bé trai liền hiểu rõ. Nó trước kia cũng thường xuyên có loại suy nghĩ này, cho nên khi người khác hướng nó thỉnh giáo nó đều phi thường vui vẻ dạy cho bọn họ. Chỉ là từ khi chân xảy ra chuyện, khi người khác cùng nó nói chuyện phiếm đều thật cẩn thận, cũng không mời nó đi chơi. Thế giới nó càng ngày càng an tĩnh, nó cũng càng ngày càng trầm mặc, luôn là không nói lời nào cũng không ra khỏi cửa. Cẩn thận ngẫm lại, nó đã thật lâu không đi ra khỏi cửa nhà, bên ngoài là là trời nắng hay trời mưa nó đều thờ ơ.
Bé trai khống chế xe lăn ra lối đi nhỏ trong kẽ hở, nhìn đến ánh mặt trời trải đầy đất trong khoảng không chật hẹp, có loại cảm giác một lần nữa sống lại. Nó híp híp mắt, quay đầu đối Yến Dương nói: "Đợi chút chúng ta lại so một lần, nếu như anh thắng, em liền đem xe lăn cho anh tách ra một lần."
Yến Dương xoa bóp thịt mềm trên mặt bé trai, cười hì hì nói: "Được a, chúng ta lại so một lần! Bất quá anh đói bụng, trước tiên ăn no lại cùng em so."
Hai người Yến Dương định đoạt xong xuôi, mấy người Hạ Tá tự nhiên cũng đi theo đi. Bọn họ kinh dị phát hiện cái loại cảm giác ủ dột cùng lạnh lẽ trên người bé trai này dần dần biến mất, loại biến hóa này là mắt thường có thể thấy được. Chính là hồi tưởng một chút, Yến Dương giống như cũng không có làm cái gì a! Thậm chí có điểm giống đang khi dễ bé trai nhà người ta, nhìn xem, chơi mô hình muốn so người ta nhanh hơn, chân người ta không tốt còn muốn nó dẫn đường, sắp ra cửa lại đối với xe lăn của người ta có hứng thú, còn muốn tháo ra-- này không phải khi dễ người ta còn là cái gì?
Đoàn người Yến Dương đi kiếm ăn, người trong phòng phát sóng trực tiếp còn không có tan đi, khán giả cũng ở đang luận cách làm của Yến Dương.
Có người cho rằng Yến Dương khi dễ con nít có điểm quá mức, như thế nào có thể nơi chốn chọc vào chỗ đau người ta?
Có người lại có ý kiến bất đồng: "Vừa thấy liền biết các người không học qua tâm lý học. Thái độ của các người càng cẩn thận đứa nhỏ liền càng để ý. Muốn làm người từng chịu thương tổn quên đi đau xót, biện pháp tốt nhất là bồi hắn đối mặt đau xót, mà không phải tránh mà không đề cập tới, làm bộ nó không tồn tại. Chân không thể đi đường lại không phải sống không nổi, có cái gì cần phải che lại."
Còn đang náo nhiệt lại phanh một tiếng, đánh tỉnh một đám khán giả còn đang luận cách làm của Yến Dương.
Hệ thống thông tri: Quạ Đen đưa tặng tổ phòng phát sóng trực tiếp 36 một đóa pháo hoa kim sắc, ánh vàng, pháo hoa lộng lẫy, đại gia mau tới phòng phát sóng trực tiếp tổ 36 nhặt kim đậu đi!
"Ngọa tào! Lại một đóa pháo hoa!"
"Cư nhiên không phải Đại Ma Vương! Là thổ hào Quạ Đen!"
"Đại Ma Vương mau ra đây a, bông pháo hoa thứ hai của ngươi bị người khác đánh ra trước rồi!"
"Đại Ma Vương mau ra đây a, tiểu bằng hữu sắp bị người khác đoạt đi rồi!"
Hệ thống thông tri: Vũ Trụ Đại Ma Vương đưa tặng phòng phát sóng trực tiếp tổ 36 một đóa kim sắc pháo hoa, ánh vàng, pháo hoa lộng lẫy, đại gia mau tới phòng phát sóng trực tiếp tổ 36 nhặt kim đậu đi!
Vũ Trụ Đại Ma Vương: Đã tới chậm, pháo hoa đã nói sẽ không thiếu!
Quạ Đen: Phát sóng trực tiếp thực xuất sắc, tiếp tục.
"Mạc danh cảm thấy khí tràng của Quạ Đen thổ hào thắng tuyệt đối Đại Ma Vương!"
"Xong rồi, ta cũng cảm thấy như vậy! Không được, ta chính là kỹ sĩ lâu dài nhất của Ác Ma Quân Đoàn!"
"Quạ Đen thổ hào mỗi lần tạc pháo hoa đều là nói những lời này đi, lần trước ta đi nhặt đậu vàng cũng nhìn thấy Quạ Đen thổ hào nói như vậy!"
"Đột nhiên tò mò có người có thể làm Quạ Đen thổ hào nói điểm khác hay không!"
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn bị thổ hào hấp dẫn, người chú ý Yến Dương bọn họ ngược lại ít đi. Yến Dương chơi đến vui vẻ, không đi quan tâm phòng phát sóng trực tiếp đã xảy ra cái gì, y đi theo bé trai tới nơi ăn cơm. Cửa hàng đó rất nhỏ, sau khi vài người bọn họ ngồi xuống liền cùng cấp với những người khác. Hạ Tá có chút thói ở sạch nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía, phát hiện tiểu điếm tuy rằng không lớn, nhìn lại sạch sẽ hơn so với đường phố bên ngoài nhiều, lúc này mới an tâm ngồi xuống.
"Mai Lệ tỷ tỷ làm đậu hủ ăn ngon." Có lẽ là nhớ tới em trai ăn nói không quá tốt, bé gái lấy hết can đảm giới thiệu cho năm người Yến Dương.
"Đậu hủ." Đường Ân lại có cơ hội phát huy, cậu thường xuyên ngâm mình ở trên Thiên Võng, thứ gì đều hiểu biết một chút. Đường Ân phát biểu giải thích, "Là đồ vật xuất phát từ Anh Đảo, ta ăn qua, rất non, giống trứng gà. Thủ Đô Tinh cũng có cửa hàng đậu hủ Ngọc Gia Tử, phi thường nổi danh, sau này trở về chúng ta có thể cùng đi nếm thử xem."
Bé gái chưa thấy qua người Anh Đảo, càng không đi qua Thủ Đô Tinh, tự nhiên không biết Đường Ân nói đúng không. Bé theo bản năng mà nhìn về phía em trai, muốn hỏi em trai một chút Đường Ân nói có phải hai món này là một không.
Bé trai cũng không biết.
Nữ nhân tuổi trẻ Mai Lệ tóc búi ở sau đầu đang chưng cơm, khuôn mặt mang theo ôn nhu trời sinh. Nàng múc lên hai chén tào phớ, lắc đầu nói: "Không giống nhau, này không phải đậu hủ của người Anh Đảo." Mai Lệ đem phần tào phớ đưa đến trước mặt Yến Dương cùng Hạ Tá, lại quay lại bếp bận việc, "Rất nhiều người thích đậu hủ nơi này của ta, khách nhân trước tiên nếm thử tào phớ này."
Yến Dương bưng lên tào phớ nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy đều là tào phớ mình quen thuộc. Y không khỏi nhìn về phía Mai Lệ: "Cứ như vậy ăn sao?"
Mai Lệ sửng sốt.
Yến Dương sổ ra từng cái từng cái: "Không thịt, không dưa muối, không rau thơm, không sa tế?"
Mai Lệ cau mày, do dự mà nói: "Đồ vật ngài nói trong tủ lạnh nhà tôi đều có, chỉ là ăn đậu hủ muốn thêm những thứ đó sao?"
Yến Dương rất thích ứng trong mọi tình cảnh, cái gì ăn ngon y đều ăn, trong nửa năm tỉnh lại cũng không lăn lộn để ăn gì mới lạ. Nhìn thấy tào phớ trắng không mùi vị kia, Yến Dương cảm giác tào phớ quả này thực không có tôn nghiêm. Dù là đồ ăn nhỏ nhặt, cũng không thể dễ dàng đạp hư mỹ vị của nó! Yến Dương nói: "Để ta tới."
Yến Dương cũng không chú ý cái gì mà "Quân tử xa nhà bếp". Thánh nhân nói, quân tử gặp phải thời điểm giết gà gϊếŧ dê sẽ không đành lòng không hạ thủ được, cho nên quân tử phải rời xa phòng bếp. Y lại cùng quân tử không giống nhau, y một chút cũng không có không đành lòng, chỉ biết nghĩ lò nướng, hầm nục, thịt kho tàu, than nướng..
Mấy người Hạ Tá vừa thấy Yến Dương vào phòng bếp, cũng tạm thời không ăn, đều tiến đến trước tủ kính pha lê xem Yến Dương bận việc. Làm một cái phòng bếp hiện đại hóa, đồ vật nơi này của Mai Lệ vẫn là rất đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn có thể sinh trưởng trên Lam Tinh cơ bản đều có thể tìm được. Yến Dương nhặt chút nấm Khẩu Bắc rửa sạch gác một bên ngâm nước, quét mắt thấy thịt, lấy ra khối thịt dê thật tươi, linh hoạt mà cắt thành khối mỏng. Y có chứng cưỡng bách rất nhỏ, kỹ thuật xắt rau luyện được cực tốt, mỗi một mảnh thịt dê dày mỏng đều đều, nửa miếng đậu bị cắt thật đều.
Yến Dương một bên ở trong nồi nầu nước, một bên nhanh tay mà băm chút tỏi giã gia vị linh tinh. Mắt thấy nấm Khẩu Bắc bị ngâm ra nước, lại đem nấm Khẩu Bắc cắt thành khối mỏng chỉnh tề. Nồi nóng lên, Yến Dương đem thịt dê, nấm Khẩu Bắc, tỏi giã từ từ theo thứ tự để vào trong nồi. Chậm rãi, một cổ mùi hương mê người từ trong phòng bếp bay ra.
Ted nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được nói: "Thơm quá a, thật thơm, làm lên nhìn cũng đơn giản, như thế nào lại thơm như vậy?"
Mấy người Hạ Tá cũng đồng thời nhìn chằm chằm đôi tay trắng nõn xinh đẹp của Yến Dương, phảng phất muốn nhìn một chút nó có phải có cái ma lực kỳ dị gì hay không.
Mai Lệ không dám tin tưởng mà trợn tròn đôi mắt, căn bản không dám chớp mắt. Nàng nhớ rõ mình khi còn nhỏ cũng ngửi qua mùi hương như vậy, khi đó mẹ nàng còn trên đời, kéo cơ thể bệnh tật àm cho nàng một bữa cơm. Lúc ấy cái loại mùi hương này giống như là có thể trực tiếp chui vào dạ dày nàng! Khi còn nhỏ nàng còn không thể học, chờ nàng có thể học, mẹ nàng liền không còn nữa, nàng chỉ có thể dựa vào bút ký mẫu thân lưu lại làm ra loại đồ ăn này gọi là đậu hủ. Loại đồ ăn này dinh dưỡng phong phú, phí tổn rẻ tiền, thực thích hợp người khu dân nghèo bọn họ tiêu phí. Chẳng sợ mọi người đều nghèo đến vang leng keng, một tuần cũng sẽ nghĩ cách ăn một hai lần đậu hủ.
Thiếu niên này trước kia hắn có ăn loại đồ ăn này, lại còn có sẽ làm!
Mai Lệ không muốn bỏ lỡ nửa cái động tác của Yến Dương.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng không chớp mắt mà nhìn nhìn. Người đẹp làm cái gì cũng thấy đẹp, tỷ như lúc này Yến Dương tuy rằng thân ở phòng bếp nhỏ hẹp, giơ tay nhấc chân lại vẫn là đẹp như tranh. Kỹ thuật xắt rau của y như nước chảy mây trôi tuyệt đẹp, rất nhiều lần lên xuống xinh đẹp đều làm người xem phòng phát sóng trực tiếp xem đến ngây người.
"A a a a a ta bị tiểu bằng hữu gom fan!"
"Tiểu bằng hữu biết nấu cơm hảo soái a!"
"Chỉ có ta tò mò đao pháp của tiểu bằng hữu sao? Nhìn thật ngầu!"
"Đúng vậy, chỉ có ngươi tò mò cái này, ta tò mò là hương vị! Không muốn ăn cái đồ vật trắng trắng mềm mềm kia, cho nên tự mình nấu thịt ăn?"
"Vừa rồi mỹ nhân lão bản kia nói cái vật trắng trắng mềm mềm kia kêu tào phớ, tiểu bằng hữu liền hỏi một chuỗi đồ vật, ta đoán mấy thứ này đều là dùng để ăn chung với tào phớ!"
"Trên lầu nhớ thật rõ ràng, ngươi vừa nói như vậy ta cũng cảm giác là như thế này!"
"Có người ăn qua sao? Thật hiếu kì là cái gì hương vị a!"
"Tò mò +1"
"Trắng bóng cảm giác không thể ăn a! Nhưng thật ra tiểu bằng hữu làm gì đó giống như rất thơm, ngươi xem mấy cái gia hỏa khác đều sắp dán lên trên mặt kính pha lê!"
"Ha ha ha ha lầu trên vừa nói như vậy ta nháy mắt liền chụp hình! Cảm giác này sẽ là một cái biểu tình bao không tồi!"
"A a a ta cũng muốn ăn đồ tiểu bằng hữu làm! Cảm giác thực đói! Ta có phải bất tri bất giác nhìn mấy cái giờ phát sóng trực tiếp hay không! Ta trước kêu cái cơm hộp chờ tiểu bằng hữu bắt đầu ăn!"
"Kêu cái cơm hộp +1"