Nuôi Dưỡng Con Gái Của Kẻ Thù

Chương 43: Giá Như Ngươi Trở Về (2)

Kỹ năng nướng thịt của người này cũng không tệ. Tiểu Vũ nhận lấy xiên thịt thỏ liền quên đi ngại ngùng, đưa lên miệng cắn liền mấy miếng. Tên nhóc thấy vậy lại không nhịn được tiếp tục mở miệng trêu trọc nàng:

- Ăn từ từ thôi, không có ai tranh phần của ngươi đâu. Sao? Lườm cái gì mà lườm? Cổ họng nhỏ mà cắn miếng lớn như vậy, không sợ bị nghẹn chết sao? Đây là ta đang lo cho ngươi thôi nha!

Tiểu Vũ bực bội quát:

- Không cần ngươi quản, ta thích ăn như vậy đó!

- Ồ, vậy mà ban nãy còn làm bộ không muốn ăn cơ. Được rồi không trêu ngươi nữa. Ta tên Đường Viễn, ngươi tên gì?

Nàng nhìn hắn do dự một chút, lí nhí đáp lại:

- Ninh Tiểu Vũ...

- Ngươi mấy tuổi rồi?

- Mười một tuổi...

- À...Vậy ra chúng ta bằng tuổi. Ngươi cũng là người của Huyết Tổ sao?

- Đúng, ta... A? Sao ngươi biết? Ta còn chưa từng gặp qua ngươi? Mau nói đi, ngươi là gián điệp từ đâu tới?

Ninh Tiểu Vũ giật mình chĩa xiên thịt vào mặt hắn, cảnh cáo quát lớn. Đường Viễn lắc đầu chán nản đáp:

- Thị lực ngươi có vấn đề à, không thấy gì đây sao?

Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào phần ngực áo cộc tay dính đầy bùn đất của mình, trên đó có hình ảnh một chiếc lưỡi liềm, chính là huy hiệu của Huyết Sát. Chỉ trách trang phục của hắn quá rách nát nhìn không ra cái dạng gì, huy hiệu cũng rách chỉ còn một nửa nên Tiểu Vũ nhất thời không chú ý tới. Thấy vậy nàng mới buông lỏng cảnh giác, vừa định hạ "vũ khí" xuống lại nghĩ tới cái gì đó liền tiếp tục gắt lên:

- Không đúng. Ngươi chắc chắn là người của Sát Tổ tới thám thính chúng ta!

- Tiểu nãi nài à ngươi làm ơn bớt điên khùng đi được không? Nơi này là doanh trại phía Tây của Huyết Tổ, ngươi nói ta rảnh rỗi chạy từ phía Đông qua để coi ngươi khóc nhè sao?

- Ngươi... Vậy tại sao ta tới Huyết Tổ đã ba tháng nay rồi mà chưa từng nhìn thấy ngươi?

- Ba tháng? Hừ, ta đây đã gia nhập được một năm rồi đó tiểu sư muội à. Chỉ là khóa huấn luyện của mấy lão già đó quá nhàm chán nên ta mới thường xuyên tự mình bỏ ra ngoài luyện tập thôi!

Ninh Tiểu Vũ có chút không tiếp thu nổi.

"Nhàm...Nhàm chán sao? Mỗi bài huấn luyện đó đều khiến mình kiệt sức như muốn chết đi sống lại, vậy mà hắn...".

Nàng một lần nữa cẩn thận đánh giá lại tên nhóc này. Tuy tuổi hai người ngang nhau nhưng cơ thể hắn sớm đã rắn rỏi khỏe mạnh hơn mình rất nhiều. Thân hình tuy bẩn thỉu. nhếch nhác nhưng không thể che đi nét bướng binh cùng quyết tâm cao độ của hắn. Ánh mắt hắn lạnh nhạt giống như không còn quan tâm tới chuyện gì khác trên đời, chỉ có tập luyện và tập luyện mà thôi.

Đường Viễn đang chăm chú gặm nốt miếng thịt trên tay, thấy nàng ngồi ngẩn ra liền quệt miệng nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai đẹp trai như vậy bao giờ à? Ăn cho xong đi rồi trở về.

- Phì phì phì, ta nhổ vào, ngươi còn không tự soi gương lại chính mình đi! Cái bản mặt đen xì trông gớm muốn chết!

Bị nàng chế giễu, hắn chỉ biết ngượng ngùng cười cười không tìm ra cách phản bác, liền nói sang chuyện khác để đánh trống lảng:

- Sao ngươi lại chạy lên đây khóc? Gặp chuyện gì ủy khuất sao?

Tiểu Vũ khẽ cắn môi ngập ngừng một chút rồi cúi đầu lí nhí nói:

- Ta...Ta không vượt qua được bài thí luyện ném phi tiêu, bị Hắc Viêm trưởng lão phạt nhịn hai bữa cơm...

- Ồ, chẳng trách ban nãy ném ta không trúng được lần nào.

- Ngươi...

- Hừm...Ném phi tiêu...Là như thế này sao?

Đường Viễn khẽ cau mày gật gật đầu, gắp lấy một cục đá dưới đất kẹp vào hai ngón tay rồi nhanh như chớp phi thẳng vào một thân cây gần đó. Trời dù tối nhưng Tiểu Vũ vẫn nhìn thấy rõ, viên đá bắn ra với tốc độ rất cao cắm thật sâu vào thân cây, phát ra âm thanh trầm đυ.c. Nhìn thấy một màn này, nàng không khỏi càng thêm bất ngờ về hắn, do dự một chút liền hỏi:

- Ta và ngươi đều bằng tuổi nhau, tại sao ngươi lại mạnh hơn ta nhiều như vậy?

- A? Thì luyện tập.

- Ta cũng luyện tập rất chăm chỉ!

- Luyện tập chăm chỉ, luyện tập điên cuồng, luyện tập không cần mạng! Tự đặt mình vào nguy hiểm để kích phát bản năng sinh tồn của bản thân, ngươi dám không?

- Hả?

Tiểu Vũ có chút choáng váng, không thể tin được người này còn nhỏ mà đã sống bất cần như vậy.

- Nhưng tại sao chứ? Tại sao ngươi phải liều mạng như vậy?

- Ngươi còn ai để yêu thương chăm sóc không?

- Có, ta có đệ đệ...

- Tốt, ta thì chẳng còn ai cả.

Đường Viễn lạnh nhạt đáp:

- Chết thì có gì đáng sợ, có thể sớm gặp lại cha mẹ cũng không phải là ý tồi. Tiểu Vũ, sau này nếu như ngươi thực sự có mục tiêu để theo đuổi, nhất định ngươi cũng sẽ giống như ta thôi.

Ánh mắt hắn nhìn như thản nhiên nhưng trong lòng đang chầm chậm dấy lên một nỗi thương cảm khó nói thành lời. Lúc này thức ăn cũng vừa hết, hắn từ từ đứng dậy thu dọn một chút đồ đạc, không nhanh không chậm nói:

- Cũng muộn rồi, ngươi mau trở về đi thôi.

- Ngươi...Ngươi không về sao?

- À, còn chưa đến lúc. Thiết Diện Quỷ muốn ta đi ám sát một con hổ, nhưng con mãnh thú đó...Ài, có chút khó xơi.

- ...

Nói xong không đợi nàng phản ứng, Đường Viễn mang theo chút đồ đạc bên người, vẫy vẫy tay từ biệt rồi thong thả hướng về phía cánh rừng âm u sâu thẳm mà bước tới.

Tiểu cô nương lặng người nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy giống như trên đời không có khó khăn hiểm cảnh nào cản trở được người trước mặt này vậy. Mãi cho đến khi hắn bỏ đi thật xa, ánh mắt nàng vẫn một mực chăm chú dõi theo bóng lưng đơn độc ấy không rời.