Hẹn Ước

Chương 19

Chương 19
Trần Minh Sinh nhìn nét mặt cực kỳ nặng nề của Dương Chiêu, mày anh cũng khẽ nhíu. Anh kéo cổ tay cô, “Em đừng hoảng, từ từ nói.”

Tay Dương Chiêu được bàn tay rộng ấm của anh nắm lấy, cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô nhìn Trần Minh Sinh: “Em phải đi tìm nó.”

Trần Minh Sinh: “Nó trốn học?”

Dương Chiêu hơi trầm mặc, rồi “Ừm” một tiếng.

“Thằng bé có di động không, gọi điện cho nó trước đã.”

Dương Chiêu gật đầu, lấy di động ra bấm một dãy số.

Nhưng cô nhanh chóng buông xuống, “Nó tắt điện thoại rồi.”

Trần Minh Sinh: “Bình thường em có biết nếu nó trốn học sẽ đi đâu không?”

Dương Chiêu suy tư một lát, rồi lại cầm di động lên bấm gọi. Lần này cô để điện thoại rất lâu, đến mức Trần Minh Sinh nghĩ cô sắp tắt máy thì cô bỗng nhiên nói chuyện.

“Alo? Cậu là Lưu Nguyên phải không?”

Trần Minh Sinh không nghe được bên kia nói gì, anh nhìn chân mày Dương Chiêu càng lúc càng nhíu chặt.

“Tôi hỏi cậu là Lưu Nguyên đúng không? Dương Cẩm Thiên có đó không?”

“Alo?”

“…”

Dương Chiêu buông điện thoại nhìn nhìn, Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy em?”

Dương Chiêu: “Em trai em thường chơi cùng thằng bé này. Lần trước nó trốn học em tìm được ở chỗ bọn nó.”

Trần Minh Sinh: “Lần này nó không nói cho em biết?”

Dương Chiêu vẫn nhìn chằm chằm vào di động, ngón tay ấn liên tục, có lẽ là gửi SMS, “Dường như nó đang mơ mơ màng màng, không biết em nói nó có nghe được gì không nữa.”

Trần Minh Sinh: “Say?”

Dương Chiêu: “Không biết nữa.”

Lúc này đồ ăn Dương Chiêu gọi đã được mang lên, phục vụ đặt hai bát mì trên bàn, nói câu mời dùng rồi lui xuống. Dương Chiêu nhìn bát mì gà trước mặt rồi nói: “Xin lỗi, em phải đi trước.”

Trần Minh Sinh đứng lên: “Lần trước em trai em trốn học tìm được nó ở đâu?”

Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn anh: “Bên cạnh trường học có có một quán karaoke.”

Trần Minh Sinh gật đầu, “Đi thôi.”

Dương Chiêu hơi bất ngờ, “Anh muốn đi cùng em?”

Trần Minh Sinh: “Ừ, không phải em không đi xe đến sao.”

Dương Chiêu vốn có lái xe, cô để ở tầng hầm nhà sách, định ăn với Trần Minh Sinh xong sẽ quay lại lấy, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

“Vậy làm phiền anh.”

Hai tô mì cứ thế để nguyên trên bàn, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh rời khỏi quán.

Trên xe, Dương Chiêu không nói câu nào. Trần Minh Sinh đôi khi quay sang nhìn cô, đều thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đầy ưu tư.

Trần Minh Sinh biết vị trí quán karaoke đó nên nhanh chóng cho xe chạy thẳng tới. Tới nơi, Dương Chiêu nói với anh: “Anh chờ ở đây nhé, em vào tìm xem sao.”

Trần Minh Sinh nhìn cô: “Chắc chắn không cần anh đi cùng em chứ?”

Dương Chiêu nghĩ tới việc Trần Minh Sinh gắng gượng đã lâu, nên lắc đầu: “Không cần, em ra nhanh thôi.”

Sảnh của quán karaoke không quá lớn, hơn nữa cũng không có vẻ chuyên nghiệp. Trong sảnh có bảy tám người đang ngồi, bia xếp thành hàng quanh tường.

Dương Chiêu bước thẳng lại quầy tiếp tân. Trực quầy là hai cô gái trang điểm rất đậm.

“Xin chào chị, tụi em giúp được gì cho chị?”

Dương Chiêu: “Tôi muốn tìm người.”

Nhân viên lễ tân sửng sốt: “Tìm người?”

Dương Chiêu: “Nơi này các cô có micro không? Tôi muốn tìm em trai tôi.”

Cô tiếp tân bên cạnh nghe vậy phì cười một tiếng, “Micro?” Cô ta nhìn trên nhìn dưới đánh giá Dương Chiêu một lượt mới nói: “Ngại quá, tụi em không có micro.”

Nhân viên lễ tân thấy cô không đặt bàn, thái độ còn có vẻ lo lắng nên nói tiếp: “Không có đây.”

Dương Chiêu: “Các cô xem giúp tôi có vị họ Lưu nào đặt phòng cho nhiều người không?”

Cô nhân viên kia thấy Dương Chiêu vẫn muốn tìm, mất kiên nhẫn bấm bấm chuột máy tính, nói: “Họ Lưu có đến hai ba người, hệ thống của chúng tôi chỉ lưu lại họ không lưu tên, chị muốn tìm ai?”

Dương Chiêu lấy một quyển sổ nhỏ và cây bút trong giỏ xách ra, hỏi nhân viên lễ tân: “Ở những phòng nào vậy?”

Hai cô nhân viên có vẻ không vui: “Chị muốn tìm ai thì tự tìm, chúng tôi không được phép tiết lộ.”

Dương Chiêu sửng sốt: “Có quy định đó?”

Thực chất làm gì có quy định nào, chẳng qua hai cô nàng này không muốn nói. Một cô gật đầu: “Không được phép tiết lộ, nếu chị không đặt bàn thì phiền chị qua bên kia chờ, chúng tôi còn phải đón khách.”

Dương Chiêu thả sổ và bút vào giỏ xách, mày hơi nhíu lại. Đang định mở miệng thì một bóng người chợt lướt qua khóe mắt. Dương Chiêu đảo mắt, thấy một người đi vào toilet.

“Chị làm ơn tránh ra một chút.” Nhân viên lễ tân không chú ý tới chuyện khác, chỉ chăm chăm đuổi người. Dương Chiêu nhìn cô ta một cái, không nói gì thêm bước thẳng về phía toilet.

Cô đứng chờ ngoài cửa.

Người kia… nếu cô không nhầm thì hẳn là chơi cùng với Lưu Nguyên. Mấy lần đón Dương Cẩm Thiên, có vài lần Dương Chiêu thấy cậu ta đi cùng em trai cô ra cổng trường.

Đợi vài ba phút, người nọ lảo đảo bước ra khỏi toilet. Dương Chiêu định bước lại hỏi vài câu, nhưng nhìn nét mặt cậu ta cô liền thôi.

Mắt cậu ta sưng húp, tròng mắt đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn; ngực phập phồng thở dốc liên tục.

Say rượu?

Dương Chiêu nhìn cậu ta ngất ngư lướt qua người mình, đi về một gian phòng.

Dương Chiêu theo sau cậu ta.

Thảm trải trên hành lang rất nặng mùi, bên cạnh các cửa phòng hai bên hành lang chất đầy vỏ rượu bia. Cậu ta đi đến phòng cuối hành lang, Dương Chiêu mơ hồ nghe thấy tiếng la hét đinh tai nhức óc trong đó bay ra.

Cậu ta đẩy cửa vào. Dương Chiêu bước nhanh thêm mấy bước, ngay tại thời khắc cánh cửa sắp đóng sập, cô đưa tay chặn lại.

Từ cửa nhìn thẳng vào trong, mờ mờ ảo ảo, cô thấy có khoảng bảy tám người đang ngồi trên sô pha. Chuyển mắt qua, thấy trên chiếc sô pha nhỏ kế bên có một người ngồi đó.

Người kia không uống rượu cũng không ca hát, chỉ cúi đầu ngồi một góc.

Dương Chiêu chỉ liếc qua đã nhận ra đó là em trai cô – Dương Cẩm Thiên.

Cô đẩy cửa ra.

Trên màn hình là bài hát đang được gào thét điên loạn trong phòng, tất cả mọi người trên sô pha đều dán mắt vào màn hình, thỉnh thoảng gào lên một câu, vẫn chưa ai chú ý có người lạ bước vào.

Mãi đến khi Dương Chiêu đứng trước mặt Dương Cẩm Thiên, cậu ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc kêu lên một tiếng “chị”, mọi người trong phòng mới quay đầu nhìn qua.

Người đang ca hát cũng bị lôi kéo, ngừng hát nhìn lại.

Dương Cẩm Thiên vẫn ngồi đó, “… chị?”

Sắc mặt Dương Chiêu rất bình thản, nhưng Dương Cẩm Thiên biết vẻ mặt chị mình vẫn luôn như thế. Cậu không biết chị cậu bây giờ có tức giận hay không, hoặc là phải nói đang tức giận đến mức nào.

“Đi với chị.”

Dương Cẩm Thiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía sô pha.

Dương Chiêu theo ánh mắt của cậu nhìn qua, thấy Lưu Nguyên đang ngồi nơi đó. Nhưng ánh mắt của cô lướt nhanh qua Lưu Nguyên, nhìn vào người ngồi giữa sô pha.

Tên này chắc chắn không phải học sinh, nhìn gã ít nhất cũng phải ba mươi rồi, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình, người ốm nhách.

Gã cũng đang đánh giá Dương Chiêu, hếch hếch cằm với Dương Chiêu, “Ai đây?”

Dương Cẩm Thiên nhỏ giọng nói: “… là chị em.”

Dương Chiêu: “Ngại quá, tôi muốn dắt nó đi trước.”

Gã đàn ông kia cười một tiếng, Dương Chiêu cảm thấy điệu cười của gã rất giống một loại chim hoang dã ở Châu Phi, da xương gì nhăn nhúm hết lại. Sau khi dò xét một lượt thì gã nhoài người ra nói: “Chị gái, chị ở chơi với bọn em một chút đã nào.”

Giọng điệu của gã rất nhẹ, Dương Chiêu bất giác khẽ nheo mắt.

“Không cần, tiểu Thiên —” Dương Chiêu quay sang nói với Dương Cẩm Thiên, “Đi thôi.”

Dương Cẩm Thiên hình như rất sợ gã đàn ông kia, cậu không dám nhìn Dương Chiêu, chỉ ấp úng nói: “Vậy anh Phùng, em đi trước…”

Gã đàn ông gọi là anh Phùng đột nhiên vỗ vỗ bàn, tận tình khuyên bảo: “Từ từ đã nào, đi cái gì mà đi chứ, đến đây —”, hắn với tay qua tiếp đón Dương Chiêu, “Nào, chị gái, ngồi đây.” Gã chỉ chỉ vị trí bên cạnh, vị trí đó vốn có một cô gái đang ngồi, thấy hắn như vậy cô ta đẩy bả vai hắn một cái. Gã gọi là anh Phùng kia trừng mắt nhìn cô ta, trách cứ: “Gì vậy, nhường chỗ cho chị gái ngồi mau.”

Dương Chiêu không nhìn gã, túm tay Dương Cẩm Thiên kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi.

Dương Cẩm Thiên thoáng giãy một cái, Dương Chiêu không buông tay, kéo cậu ra ngoài.

Người vừa ca hát kia đang đứng cạnh cửa, dường như là đứng canh cửa. Dương Chiêu liếc cậu ta một cái, nói: “Xin cho qua.”

Người nọ nguyên một đầu tóc vàng, áo mở phanh ngực, ánh mắt mờ mịt, cậu ta cầm micro lên gào về phía Dương Chiêu hai tiếng. Âm thanh rất lớn, Dương Chiêu lui về sau hai bước.

Tên tóc vàng gào vài tiếng thấy hiệu quả rất tốt, e hèm đang tính gào tiếp, không ngờ cánh tay bỗng cứng đờ, micro rời khỏi tay.

“Hử?” Cậu ta phản ứng chậm vài nhịp, quay vòng quanh vài vòng mới phát hiện ra phía sau cậu ta – vị trí cánh cửa có một người, trong tay đang cầm micro của cậu ta.

Trần Minh Sinh.

Tên tóc vàng liếc nhìn Trần Minh Sinh một cái, với tay ra lấy lại micro. Đầu óc cậu ta quay cuồng, chân đứng cũng không vững, vừa xoay người một cái suýt chút nữa trượt chân đo ván xuống sàn.

Vừa lảo đảo một cái, thì cậu ta thấy chân Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh không mang chân giả, chỉ chống nạng. Anh cột túm ống quần lại, buông lơ lửng giữa không trung. Tên tóc vàng kia hơi hoảng hốt, sau đó bình tĩnh lại bắt đầu cười phá lên.

“Ha ha ha — ha ha!”

Cậu ta cười lăn bò trên mặt đất, cũng chẳng nhớ gì đến việc giành lại micro nữa.

Dương Chiếu kéo Dương Cẩm Thiên ra ngoài cửa.

Dương Cẩm Thiên cũng thấy Trần Minh Sinh, cậu khϊếp sợ nhìn anh, “Anh —!?” Lập tức cậu quay sang nhìn Dương Chiêu, chỉ nhìn một cái mà không dám nói gì.

Dương Chiêu nhìn thẳng vào em trai, ánh mắt lạnh lẽo.

Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Hai chị em ra ngoài trước đi.”

Dương Chiêu kéo Dương Cẩm Thiên đi trước. Trần Minh Sinh chống nạng bước vào, đặt micro lên trên bàn.

Mọi người trong phòng đồng loạt đánh giá anh, hai cô gái kia thấy chân của anh thì mặt nhăn lại, quay mặt sang một bên. Gã gọi là anh Phùng kia thì nghênh mặt lên nhìn.

“Sao nào, người anh em, muốn gì?”

Trần Minh Sinh không nói gì, anh đặt mạnh chiếc micro lên bàn.

“Quấy rầy.”

Giọng anh rất trầm, nhưng cũng coi như khách khí. Gã Phùng kia hừ một tiếng trong mũi, mất kiên nhẫn xua xua tay, ý là ‘mày mau cút đi’.

Trần Minh Sinh chống nạng rời đi.

Khoảnh khắc xoay người, anh nhìn thoáng qua tên tóc vàng vẫn nằm trên mặt đất cười sằng sặc, lại nhìn thấy một tên khác đang nằm trong góc thở phì phò; cuối cùng thu nét mặt, đóng cửa rời đi.

Bên ngoài, Dương Cẩm Thiên đang dựa vào cột điện, Dương Chiêu đứng trước mặt cậu, cả hai không nói câu nào.

Trần Minh Sinh đi tới, Dương Chiêu quay đầu sang nhẹ giọng nói với anh, “Chờ em một chút.” Cô lướt qua người Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh thấy cô lấy thuốc và hộp quẹt ra khỏi túi, anh thản nhiên quay đầu.

Dương Cẩm Thiên đang nhìn anh bằng ánh mắt không tốt.

Trần Minh Sinh cũng lấy một điếu thuốc cắn trên khóe miệng.

Ban đêm gió lạnh thổi vù vù, sương khói mỏng manh chưa kịp bay lên đã tan rã.

Dương Cẩm Thiên nhìn Trần Minh Sinh: “Anh đến trả tiền?”

Trần Minh Sinh đứng giữa màn sương khói khẽ nheo mắt lại, không nói gì.

Dương Cẩm Thiên nhớ lại ngày đó, ánh mắt anh ta cũng như vậy. Cậu bất giác nổi nóng, nâng tay lên muốn đẩy. Trần Minh Sinh nâng tay trái lên, nắm chặt cổ tay Dương Cẩm Thiên, khẽ xoay một cái bẻ quặt sau lưng.

“Khốn kiếp!” Dương Cẩm Thiên mắng một câu, “Buông ra!”

Trần Minh Sinh ngậm thuốc ở miệng, buông nạng ra. Anh đứng bằng một chân, tay phải đặt ở một bên mặt Dương Cẩm Thiên, ngón cái vờn nhẹ dưới mí mắt cậu, qua lại vài vòng, rồi nhìn chằm chằm.

“Ông đánh chết —!” Dương Cẩm Thiên ra sức giãy dụa, thoát khỏi tay Trần Minh Sinh. Cậu lau mặt vài cái, nhấc chân định đá vào chân trái Trần Minh Sinh.

Đúng lúc này Trần Minh Sinh bỗng nhiên mở miệng.

Anh hít một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Mấy thứ đó, tốt nhất cậu đừng rớ vào.”

Dương Cẩm Thiên lập tức cứng đờ.