Đến tận lúc còn 10 phút nữa là tan học, Tuỳ Khâm vẫn chưa quay về.
Lâm Bạch Du đi lấy nước vào bình, đi vυ't qua văn phòng, trong văn phòng đang bật điều hoà, cửa đang đóng, nhưng cửa sổ là cửa sổ kính.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơi mập ngồi bên trong, dẫu chỉ nhìn thấy góc mặt nghiêng, cũng có thể nhìn ra vẻ cay nghiệt.
Tuỳ Khâm đứng trong văn phòng, nét mặt dửng dưng, giống như đã quen với tình cảnh như thế này từ lâu, cũng giống như không hề để bụng.
Lâm Bạch Du bỗng nhận ra người đó là ai.
Mẹ của Hoàng Trạch.
Vậy nên bác gái cả của Tuỳ Khâm đến tìm anh? Phát hiện anh chuyển đi rồi à? Nhìn bộ dạng này, là muốn đưa anh về hay sao?
Lâm Bạch Du suy đoán rất nhiều, nhưng đứng bên ngoài không nghe thấy gì.
Cô khó lắm mới khuyên được Tuỳ Khâm ra khỏi cái hang hổ sói đó, không thể cho phép bà bác gái cả trên danh nghĩa đó kéo anh về được.
Chính giây phút cô xao lãng này, người đàn bà đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, định xoè tay ra đánh, có lẽ nhớ ra vẫn còn người khác, lập tức thu tay về.
Lâm Bạch Du tức chết đi được.
Cô gõ cửa đi vào, “Cô chủ nhiệm ơi.”
Đào Thư Thuý hả một tiếng: “Bạch Du à, em có chuyện gì sao?”
Lâm Bạch Du dạ một tiếng, nhưng không mở miệng nói.
Đào Thư Thuý đang định hỏi, Hoàng Hồng Anh đã không nhịn được từ lâu rồi, từ lúc vào văn phòng đến giờ, miệng thằng oắt con Tuỳ Khâm chỉ trả lời được mấy chữ.
Đòi tiền?
Không có.
Về nhà?
Không về.
“Tuỳ Khâm, cha mẹ cháu mất bao nhiêu năm nay, bác nuôi cháu đến bây giờ, cháu bây giờ đã lớn rồi, không nghe lời nữa, lén lút trốn ra ngoài, cháu bảo người bác gái cả như bác phải làm như thế nào, lo lắng sợ hãi à, cháu không thể thông cảm cho bác hay sao?”
Tuỳ Khâm cong khoé môi cười giễu cợt.
Lâm Bạch Du sửng sốt, biết diễn quá rồi đấy.
Phụ huynh đương nhiên dễ dàng khiến giáo viên thiên vị hơn, Đào Thư Thuý tuy là giáo viên chủ nhiệm, nhưng chỉ biết cha mẹ Tuỳ Khâm không còn nữa, bởi vì anh không bao giờ nhắc đến ai khác.
“Thông cảm cái gì?” Tuỳ Khâm bình tĩnh hỏi: “Thông cảm bà không bao giờ nuôi tôi à?”
“Đứa bé này, còn học được thói nói dối rồi! Bác mà không nuôi cháu, cháu còn sống được đến bây giờ à, cháu đã chết đói từ lâu rồi.”
“Chỗ tiền đấy của cháu, đừng bảo là đã mang đi làm chuyện gì không nên làm rồi đấy nhé?”
Lâm Bạch Du không chịu được: “Cậu ấy không nói dối, bác dám thề những gì bác nói là thật không ạ?”
Hoàng Hồng Anh lần đầu tiên thấy Lâm Bạch Du, “Cháu là ai? Liên quan gì đến cháu?”
Lâm Bạch Du định kéo Tuỳ Khâm đi, kết quả Tuỳ Khâm lại tiến lên một bước, chắn cô ở đằng sau, “Tất nhiên là liên quan đến cháu, cháu nghe thấy tận tai, bác không cho Tuỳ Khâm ăn cơm.”
“Còn nữa, buổi tối Tuỳ Khâm về nhà, cửa nhà bác còn đang khoá, bác đã đối xử tốt với Tuỳ Khâm bao giờ chưa?”
“Tuỳ Khâm có thể sống đến bây giờ, là vì cậu ấy vừa đi học vừa kiếm tiền.”
Lâm Bạch Du vén tay áo của Tuỳ Khâm, “Cổ tay con trai bác có nhỏ như thế này không ạ? Nhìn thấy rõ cả mạch máu không ạ? Đây mà là bác nuôi nấng hẳn hoi à?”
Đây còn là do gần đây Tuỳ Khâm có thêm chút thịt rồi đấy.
Lâm Bạch Du nuôi ăn gần 2 tháng, mới khiến Tuỳ Khâm trông không gầy quá, nhưng so với người khác, vẫn rất là gầy gò.
Phải dành thời gian.
Bàn tay trắng nõn của thiếu nữ nắm lấy cánh tay của thiếu niên, so với nó, mạch máu màu xanh vô cùng rõ ràng, khiến lòng Đào Thư Thuý đau nhói.
Tất cả thầy cô giáo vẫn còn đang trong văn phòng đều nhìn sang đây.
Hoàng Hồng Anh lập tức nhận ra ánh mắt bọn họ nhìn mình chứa đầy khiển trách, cứng miệng nói: “Nói bậy bạ gì đấy! Tự nó ăn chơi trác táng bên ngoài cả ngày cả đêm, cả ngày không về nhà, không thì sao có thể có kết quả đấy được?”
Tuỳ Khâm nâng mí mắt: “Thành tích của tôi, không phải bà hiểu rõ nhất hay sao.”
Một câu nhẹ bẫng, thêm đôi mắt sâu thẳm, khiến Hoàng Hồng Anh chột dạ với những chuyện mình từng làm.
Tuỳ Khâm rũ mắt, nhìn vào ánh mắt Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du mở miệng, nói thì thầm: Cậu yên tâm, sẽ không để bà ấy đưa cậu đi đâu.
Bà ta trước nay không thể đưa mình đi được.
Tuỳ Khâm hiểu rõ, nhưng anh không nói.
Đào Thư Thuý sa sầm mặt mày: “Mấy năm nay Tuỳ Khâm vào lớp của tôi, tôi luôn theo dõi, thành tích khi trước luôn đứng hạng nhất hạng nhì trong trường…”
Hoàng Hồng Anh càng nghe càng sợ, chuyển chủ đề: “Tôi nuôi nó không cần tiền hay sao?”
Tuỳ Khâm hừ một tiếng.
“Tôi thành niên rồi.” Anh bỗng nói: “Bác gái cả ạ.”
Bất kể là tương lai của anh, hay là quá khứ của anh, đều sẽ quay về tay anh.
-
Sau khi Hoàng Hồng Anh rời khỏi đó, Đào Thư Thuý chưa cho Tuỳ Khâm đi.
“Em không về, bây giờ em ở đâu?” Cô ấy lo lắng nói: “Em vẫn còn đang là học sinh đấy, sao lại lén lút đi làm ở bên ngoài, ảnh hưởng đến học tập lắm đấy, cô có thể cho em mượn tiền, còn có thể giúp em xin học sinh nghèo khó...”
Giọng điệu Tuỳ Khâm bình tĩnh: “Em không tính là học sinh nghèo.”
Trái tim Lâm Bạch Du khó chịu như bị kim châm.
Có trợ cấp học sinh nghèo trong lớp lọt vào tay kẻ tiêu xài phung phí, có người thật sự khốn khó lại phải tự mình vùng vẫy mưu sinh.
“Bây giờ em chuyển ra ngoài, đang là mùa đông, rét cóng thì làm sao, em ở trong trường đi, tiền kí túc có thể miễn mà.”
Tuỳ Khâm từ chối nói: “Em có nơi để ở.”
Lâm Bạch Du lại thấy kí túc không tệ, miễn phí thì sẽ không cần tiêu khoản tiền Tuỳ Khâm vất vả kiếm được nữa, cô nhỏ tiếng nói: “Ở trường tốt phết mà.”
Tuỳ Khâm nghiêng mặt, cũng nói bằng khẩu hình miệng: Không tốt.
Lâm Bạch Du: Không tốt chỗ nào?
Tuỳ Khâm: Nghỉ đông.
Lâm Bạch Du im bặt, hai ngày nữa là nghỉ đông, trong trường cũng không còn ai, Tuỳ Khâm không thể một mình ở kí túc hơn một tháng được.
Hai học sinh đánh mắt nói chuyện dưới mắt mình, Đào Thư Thuý từng trải nhiều chuyện đã nhìn ra từ lâu, muốn nói rồi lại nhịn.
Vạch trần rồi, không chừng sẽ ảnh hưởng đến hai người.
Nhìn thành tích của họ, người này còn ổn định hơn người kia, dường như cũng không ảnh hưởng gì.
-
Cuối cùng, chuyện chỗ ở của Tuỳ Khâm vẫn chưa có kết luận.
Song, Lâm Bạch Du nghĩ, năm sau nhập học có thể cho Tuỳ Khâm trọ trong trường, ở luôn đến lúc thi đại học xong, tốt nghiệp lên đại học.
Trong lòng cô lại không tránh khỏi nghĩ đến chuyện khác.
Buổi tối về nhà, đánh răng rửa mặt xong, Lâm Bạch Du nằm trong chăn gọi điện cho Tuỳ Khâm, rõ ràng chỉ cách vài cánh cửa: “A Khâm, giấc mơ ấy của tôi, em họ mạo danh tôi đi học đại học, cậu nói xem, Hoàng Trạch liệu có làm như thế không?”
Tuỳ Khâm trầm tư trong giây lát: “Không đâu.”
Chuyện đầu tiên là không phải đã xảy ra thật, trong tự thuật của Lâm Bạch Du, chưa chắc chắn là thành công hay không, bởi vì cô chưa nhìn thấy, chỉ nghe lời nói một bên.
Mấy năm gần đây, khả năng thành danh không cao.
Tiếp nữa, cho dù thành công, có lẽ là vì chị em họ trang điểm ăn mặc có thể tương tự nhau, nhưng anh và Hoàng Trạch thì không.
Lâm Bạch Du: “Lần trước tôi hỏi Trương Cầm Ngữ, nghe nói thành tích ở trường của cậu ta tốt phết, tốt hơn cậu…”
Nội dung còn lại, Tuỳ Khâm không nghe mấy nữa.
Chỉ nghe thấy câu “tốt hơn cậu.”
Anh mím chặt môi, nói hời hợt: “Yên tâm, cậu ta sẽ lộ rõ nguyên hình thôi.”
Lâm Bạch Du “ồ” một tiếng, nhưng có hỏi như nào nữa, Tuỳ Khâm cũng không nói cho cô, cô chỉ đành chuyển chủ đề: “Hôm nay cậu nói với mẹ Hoàng Trạch là cậu thành niên rồi, là nói sau này không cần bà ấy lo nữa đúng không.”
Tuỳ Khâm ở sâu trong căn phòng tối, giọng nói lành lạnh: “Đúng, cũng không đúng.”
“Thành niên rồi có thể làm rất nhiều chuyện.”
Lâm Bạch Du nằm ngửa trên giường, nghe giọng Tuỳ Khâm, cầm điện thoại để lên không trung, cẩn thận xoa tai.
Không ngờ vừa không để ý, điện thoại rơi xuống, đập vào mặt.
Lâm Bạch Du vô thức kêu một tiếng.
Giọng nói của Tuỳ Khâm truyền đến theo dòng điện: “Sao thế?”
“Điện thoại rơi vào mặt rồi.”
“Đau không?”
“Không đau.”
Lâm Bạch Du lại chữa lời, làm bộ làm tịch: “Không phải, hơi đau một tí tì ti.”
Ống nghe im lặng một lúc lâu.
Tuỳ Khâm nói: “Ngày mai xoa giúp cậu.”
Cô đau, thì anh sẽ đau.
Anh biết cô không đau, nhưng lại vẫn diễn cùng cô.