Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 56

Nhìn biểu cảm của Vương Hạo Hiên rõ ràng là rất vui.

""Chỗ nào cũng khác, tôi và Cố Tam đều và vòng màu đen, duy chỉ có cậu là màu bạc, màu sắc không giống nhau!""

Dựa vào cái gì?

Khóe miệng Vương Hạo Hiên không ngừng nhếch lên, rũ mắt sờ vòng tay của mình, tâm tình rất khoái trá:

"Có lẽ cô ấy cảm thấy tôi đeo màu đen đẹp hơn.""

Ồ!

Ánh mắt Vương Hạo Hiên không dời vòng tay của mình.

Trạch Dương trong lòng chua xót, không nói nhiều đây chính là thiên vị. Nóng mắt nhìn vòng tay của Vương Hạo Hiên, vẫn không từ bỏ ý định nói:

""Vương Hạo Hiên chúng ta đổi với nhau đi, tôi nghĩ màu đen hợp với cậu hơn. Màu bạc trẻ trung phù hợp với tôi nhất.""

Vương Hạo Hiên nâng mắt lên, giơ tay lên.

""Tôi cũng còn trẻ!""

Trạch Dương thật sự rất muốn cái vòng kia.

Không thắng được Vương Hạo Hiên, Trạch Dương thay đổi suy nghĩ, quay đầu u oán hỏi Kiều Ân:

"Ân Ân, vì sao chỉ có vòng tay của Vương Hạo Hiên là màu bạc còn, anh và Cố Tam lại cùng một kiểu dáng?""

Anh ta tốt xấu gì cũng cùng huyết thống với cô, Cố Tam mới quen biết Kiều Ân chưa được bao lâu, đẳng cấp có thể giống nhau sao!

Cố Tam nằm yên cũng trúng đạn, nhưng vẫn vui vẻ đứng một bên không nói gì.

Kiều Ân đang lật lại thứ mình mua hôm nay, nghe vậy không chút nghĩ ngợi trả lời:

"Bởi vì tay anh ấy trắng, đeo vòng tay màu bạc sẽ đẹp hơn.""

Ai mà không thích những người đẹp, cô ấy cũng thích...

Trạch Dương:...

Vì vậy, bàn tay của anh đen sao?

Kiều Ân từ trong đống túi, cuối cùng cũng lấy ra túi giấy màu đen đặt ở trong cùng.

Trạch Dương duỗi cổ nhìn thấy còn có một cái túi chưa mở ra, đi tới cầm lấy hỏi Kiều Ân:

"Ân Ân, thương hiệu này hình như là bán đồ thời trang nam.""

Bán quần áo nam, chắc chắn là mua cho anh ta ah!

Trạch Dương trong lòng trong nháy mắt cản thấy vui vẻ, cười tủm tỉm hỏi:

"Mua cho anh à?""

Ai biết được Kiều Ân cầm lấy túi từ tay anh ta:

"Không phải."

Trạch Dương sửng sốt, lập tức hỏi lại:

"Không phải mua cho anh thì là mua cho ai?""

Không phải lại cho Vương Hạo Hiên chứ?

Quả nhiên, anh trơ mắt nhìn thấy nữ sinh có làn da trắng cầm túi giấy đi tới trước mặt Vương Hạo Hiên, đưa túi giấy qua nói:

"Lúc tôi đi dạo phố thấy cái này, cảm thấy rất hợp với anh nên mua. Anh xem có thích hay không, không thích thì thôi.""

Cô vốn nhìn thấy đẹp nên thuận tay mua, luôn cảm thấy bộ quần áo này nếu không phải mặc trên người anh, thì sẽ rất uổng phí.

Vương Hạo Hiên cúi đầu nhìn cổ tay trắng nõn vươn tới trước mặt mình, đôi mắt hẹp thâm thúy, đôi môi mỏng manh hơi mím lại, thanh âm khàn khàn:

"Mua cho tôi?""

Kiều Ân "Ừ" một tiếng, rất tự nhiên nói:

"Tôi là tùy tiện mua thôi, tốt nhất trước tiên anh nhìn thử xem, chưa chắc anh sẽ thích.""

Con mắt của nữ giới nhìn quần áo khác con mắt của nam giới nhìn quần áo, nam giới nhìn quần áo qua kết cấu, nữ giới nhìn quần áo qua thiết kế tổng thể của quần áo.

Cô thích, Vương Hạo Hiên chưa chắc sẽ thích.

Ai biết được.

Anh nhận lấy không cần nhìn nói:

"Tôi thích nó."

Thanh âm kia ôn nhu quả thực muốn nhỏ ra nước!

Hai người này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong lòng Trạch Dương như chuông báo động, lập tức chạy tới chắn trước mặt Kiều Ân, bộ dạng kia giống như sợ bắp cải nhà mình bị người ta cướp mất.

"Vương Hạo Hiên, anh còn chưa xem, làm sao biết mình thích, nếu anh không thích thì sao?""

Vương Hạo Hiên híp mắt, nhìn anh ta một cái.

Trạch Dương bị liếc bỗng trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng một tấc cũng không nhượng bộ, mở hai mắt to trừng trừng.

"Quần áo vẫn là phải thử qua mới biết có đẹp hay không, Ân Ân nói là tùy tiện mua, nhỡ đâu mặc không đẹp hoặc không vừa thì sao, tôi cũng....""

Chưa kịp nói hết câu Vương Hạo Hiên ở trước mặt anh ta, bắt đầu di chuyển ngón tay cởi bỏ nút áo, từng cái một, từ cổ áo đến bụng dưới trực tiếp thay áo Kiều Ân mua cho anh.

Áo sơ mi màu xanh than được mặc lên, mọi đường cắt may rất thích hợp với anh, từ cơ ngực đến thắt lưng vừa in, như nhà thiết kế lấy lấy anh ra để làm mẫu.

Nút cổ áo đóng không hết, mái tóc trên trán của anh buông xuống cái trán đầy đặn, con ngươi hẹp thâm thuý, toàn thân lộ ra mùi nam tính.

Áo sơ mi mặc trên người anh rất vừa vặn, phối hợp với vòng tay màu bạc cùng phật châu trên cổ tay anh. Cảm giác, giống như là nhân vật trong truyện tranh đi đến hiện thực.

Trạch Dương thân là đàn ông cũng đều nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.

Vương Hạo Hiên mang bộ dạng này cũng quá... Để lại đường sống cho người khác với chứ!

Trách không được trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh lưu truyền một câu nói, ánh trăng và màu nước, Vương Hạo Hiên là loại tuyệt sắc thứ ba!

Vương Hạo Hiên trực tiếp vòng qua người Trạch Dương, đi tới trước mặt Kiều Ân, thân thể anh cao lớn, ôm cổ ánh mắt thâm sâu hỏi:

"Thế nào?""

Kiều Ân trước mắt sáng ngời.

Nhìn anh mặc giống hệt với những gì cô nghĩ khi nhìn thấy chiếc áo trong cửa hàng.

Kiều Ân không ngần ngại khen ngợi:

"Đẹp, đặc biệt hợp với anh, da của anh trắng nên rất hợp với màu này.""

Khóe miệng Vương Hạo Hiên không ngừng nhếch lên, rũ mí mắt xuống, thanh âm thấp từ mê người:

"Sau này sẽ tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị thêm màu này trong tủ quần áo.""

Trạch Dương thấy Vương Hạo Hiên mặc chiếc áo rất vừa vặn, anh ta không ngăn cản nữa. Nhưng lúc này nghe hai người nói chuyện phiếm, càng nghe càng không nhịn được bất mãn. Ngăn không được Vương Hạo Hiên, anh ta chỉ có thể chạy đến chỗ Kiều Ân hỏi:

"Ân Ân, vì sao em chỉ mua cho Vương Hạo Hiên, không mua cho anh? Của anh đâu?""

Vương Kỳ Thần trên giường bệnh trong lòng cũng vô cùng chua xót, cậu sợ Kiều Ân sẽ chán ghét mình, nhưng cũng muốn thể hiện rõ ràng như Trạch Dương, ở bên cạnh nhẹ giọng nói:

"Em cũng muốn..""

Vương Hạo Hiên liếc cậu một cái:

"Hôm nào cậu mua cho cháu sau.""

Ha ha, Vương Kỳ Thần bĩu môi, thiếu chút nữa bại lộ bản tính nói không cần.

Cũng may Kiều Ân nghe được, quay đầu xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu Kỳ Thần, con ngươi đen nhàn nhã híp lại, vẻ mặt thoải mái:

"Em muốn loại quần áo như thế nào?""

Ánh mắt Kỳ Thần sáng ngời, không chút nghĩ ngợi túm lấy tay áo cô:

"Đáng yêu!""

Kỳ Thần muốn mua những thứ đáng yêu, siêu cấp đáng yêu, về sau cậu sẽ phải đi theo con đường đáng yêu này.

Kiều Ân sảng khoái đáp ứng:

"Lần sau chị nhất định sẽ mua cho em.""

Dù sao cũng không đắt, chuyện này cô có thể làm được.

Trạch Dương nghe xong trong lòng càng bất mãn hơn, không cam lòng lại đem khuôn mặt tuấn tú kia tiến lại gần. Chỉ vào mình, vẻ mặt u oán:

"Ân Ân, vậy còn anh thì sao?""

Hai người đều kia đều nhận được quà của em gái mình, trực tiếp chiếm lấy em gái của mình.

Đãi ngộ hiện tại của bản thân chỉ còn bằng với Cố Tam, sao có thể nhẫn nhịn được?

Kiều Ân thấy Trạch Dương hỏi, nên hào phóng tính thêm anh ta vào:

""Cũng vậy, lần sau gặp được thứ thích hợp thì sẽ mua cho anh.""

Kỳ thật nhìn Trạch Dương cũng không kém cạnh gì, hơn nữa gương mặt kia cô luôn cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu đó, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra.

Kiều Ân nhíu mày, vẫn không nhớ ra, dứt khoát không nghĩ tới nữa.

Từ trên người lấy ra lọ kẹo, từ bên trong đổ ra một viên kẹo nhỏ màu trắng, đưa cho Kỳ Thần.

"Này, Thần Thần ăn một viên đi.""

"Ừm."

Mỗi lần cô tới đều cho mình một viên kẹo, Vương Kỳ Thần đều đã quen, nhu thuận lấy từ lòng bàn tay cô đút viên kẹo vào miệng.

Hương vị ngọt ngào của cam tản ra trong vị giác, ngọt ngào khiến cậu nheo mắt lại, lông mi hơi rung động.

Thật ngọt ngào.

Ngọt hơn viên kẹo nhỏ lần trước.

Vương Kỳ Thần một bên luyến tiếc chậm rãi mím chặt viên kẹo nhỏ trong miệng, một bên nghiêng đầu, đôi mắt to như tràn đầy tò mò hỏi Kiều Ân:

""Chị, vì sao nó lại có vị cam nhỉ?""

Viên kẹo Kiều Ân cho cậu kẹo rõ ràng là màu trắng, nhưng là vị cam, thật kỳ quái nha.

Ông cụ bán kẹo ở quầy từng nói cho cậu biết, kẹo có vị cam sẽ có màu cam, vị nho là màu tím,...

Kiều Ân nhướng mày, cho rằng cậu không thích vị cam, suy nghĩ một lát nói:

"Sao vậy? Em không thích vị cam sao? Em thích vị gì, lần sau chị sẽ mua đến.""

Đối với cô mà nói, vị cam hay nho đều không ảnh hưởng gì, rất đơn giản đổi là được.

Vương Kỳ Thần vội vàng lắc đầu, đôi mắt to chớp chớp:

"Em thích vị cam, em thích kẹo mà chị cho em.""

Kiều Ân vẫn cảm thấy cậu có thể còn nhỏ tuổi, không thích ăn mãi một vị, sẽ rất ngán. Suy nghĩ một chút, nói:

"Lần sau chị sẽ cho em thử vị mới.""

Cô vẫn chưa thử vị táo xanh, hình như cũng không tệ.

Một lớn một nhỏ em một câu chị một câu, chỉ có Vương Hạo Hiên chú ý tới cô lại cho Kỳ Thần một viên kẹo nhỏ. Viên kẹo nhỏ màu trắng rất nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ tầm thường, anh luôn cảm thấy viên kẹo nhỏ kia không đơn giản là kẹo bình thường.

Lúc Kỳ Thần làm loạn, anh từng cho người đi tìm, trong thành phố không có loại kẹo này.

......

Bên ngoài phòng bệnh.

Trạch Dương mạnh mẽ kéo người ra ngoài.

Trạch Dương đối với người bình thường đã tính là cao, ở trước mặt Vương Hạo Hiên vẫn là thấp một đoạn.

Lúc này, anh ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, nhíu mày đứng ở trước mặt Vương Hạo Hiên trầm giọng nói:

""Vương Hạo Hiên, cậu là đang có ý gì?""

Nhìn Vương Hạo Hiên đáy mắt có khát máu, anh giơ tay sờ thái dương.

Trạch Dương cũng không phải mới quen biết anh một hai ngày, trực tiếp nói:

"Cậu và em gái tôi đã xảy ra chuyện gì? Tôi mới đi ra ngoài nửa tháng, đừng nói khi tôi không có ở đây, cậu đã xuống tay với em gái tôi.""

Lúc trước anh ta không lo lắng mà giao Kiều Ân cho Vương Hạo Hiên giúp trông coi.

Ân Ân tuy rằng đã có hôn ước với Vương Hạo Hiên, nhưng hôn ước của hai người không có mấy người biết, cuối cùng có tính hay không còn chưa quyết định.