"Chị Linh Khê." Thư Y ngọt ngào hô một tiếng.
“Không biết hầu gia tới đây là có chuyện gì?” Kim Linh Khê mở miệng hỏi.
Thư Vọng cười nói: "Lần này ta tới, chủ yếu là muốn mang Y Y đi tu luyện một chút. Con bé làm quận chúa, nhưng vẫn chưa lập được thành tích gì. Thân làm anh trai, ta muốn giúp nó.”
“Vậy ý của hầu gia là?” Kim Linh Khê khẽ nhíu mày, tựa hồ đã đoán được cái gì.
Thư Vọng trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: “Thành chủ U Châu, liền nói thẳng đi, ta muốn đem công lao gϊếŧ chết Thập Nhận cho em gái ta.”
Thân thể mềm mại của Kim Linh Khê run lên, quả nhiên, giống hệt như cô đã đoán.
Cô im lặng.
"Đương nhiên, ta sẽ bồi thường cho Kim Châu chủ." Thư Vọng thấy thế nói.
“Nhưng mà, công lao này là của thành chủ chúng tôi mà.” Anh Đào bức xúc nói.
Bốp!
Nàng vừa dứt lời, Thư Vọng đã tát vào mặt nàng một cái.
“Một nô tài, nơi này có phần ngươi nói chuyện?” Thư Vọng nhướng mày nói.
Anh Đào ôm khuôn mặt sưng đỏ, nghẹn khuất nói không nên lời, nhưng không thể làm gì được.
Dù sao người ta là một vị Hầu gia. Nàng chỉ là một võ quan nho nhỏ.
“Kim Châu chủ, ta biết, điều này làm cho ngươi rất khó xử, nhưng mời ngươi giúp em gái ta.” Thư Vọng tiếp tục nói.
Hắn tát Anh Đào một cái, rõ ràng chính là đang hạ uy cho Kim Linh Khê thấy.
"Tiểu Hầu gia, không phải là ta không muốn đem công lao này nhường cho ngài, mà là, ta cũng rất cần công lao này..." Kim Linh Khê cắn răng nói.
Đừng nhìn Kim Linh Khê là người đứng đầu một châu, phong quang vô hạn. Nhưng cũng có những điều cô không thể làm được.
Đó là, cha cô - người đã phạm tội lớn, bị kết án tù chung thân.
Cô muốn dùng công lao lần này để nữ hoàng tha thứ cho phụ thân.
Không nghĩ tới, tiểu Hầu gia lại tới xen ngang một cước.
“Nói như vậy, Kim Châu chủ không cho ta mặt mũi sao?” Sắc mặt Thư Vọng trở nên khó coi.
Kim Linh Khê cắn chặt môi.
Nếu như không phải vì phụ thân, công lao này, nhường cho Thư Vọng thì như thế nào?
Nhưng bây giờ, cô thực sự không muốn.
"Kim Châu chủ, tuy rằng ngươi là người đứng đầu một châu. Nhưng ngươi nên biết, lão gia tử yêu thương Y Y nhất. Nếu ngươi có thể đem công lao này nhường cho Y Y, như vậy, lão gia tử nhất định sẽ cảm tạ ngươi." Thư Vọng lạnh lùng nói.
Câu này rõ ràng là tràn ngập ý tứ uy hϊếp.
"Tiểu Hầu gia, nếu ta không cho công lao này, sẽ như thế nào?" Trong đôi mắt đẹp của Kim Linh Khê lóe lên một tia trong suốt.
“Sẽ không có chuyện gì cả. Chẳng qua là lão gia tử có thể sẽ có chút mất hứng mà thôi." Thư Vọng cười lạnh nói.
Kim Linh Khê nắm chặt tay, thân thể mềm mại run rẩy.
Nhìn ra được, nàng rất ủy khuất cùng không cam lòng. Nhưng, mặc dù nàng là người đứng đầu một châu.