*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn ra được, Giang Cẩm Nhi này là chuẩn bị ăn mảnh một mình.
"Tiểu sư đệ, ngươi xem, nếu bệnh của ngươi khỏi rồi, vậy thì..." Ánh mắt Giang Cẩm Nhi đột nhiên trở nên có chút ái muội.
Nhìn sư tỷ tuyệt sắc khuynh thành trước mắt, Lâm Hiên không khỏi nuốt nước miếng.
Trước kia lúc ở trên núi, không biết sư tỷ tốt.
Bây giờ gặp lại Giang Cẩm Nhi, đặc biệt là sau khi trải qua loại chuyện kia. Thì nhìn thấy Giang Cẩm Nhi liền có cảm giác hoàn toàn khác.
Bất quá, trong lòng Lâm Hiên luôn cảm thấy cái này có phải là không tốt lắm hay không.
Dù sao, hắn từng thề, chỉ yêu một mình Ninh Hinh.
Thấy Lâm Hiên không nhúc nhích.
Giang Cẩm Nhi cắn cắn môi nói: “Tiểu sư đệ, ngươi cảm thấy sư tỷ có đẹp không?”
“Đẹp! Rất đẹp!” Lâm Hiên gật gật đầu.
“Vậy ngươi cảm thấy, dáng người sư tỷ như thế nào?” Thân thể Giang Cẩm Nhi lại tới gần một chút.
"Dáng người sư tỷ, cực kỳ tốt." Lâm Hiên tiếp tục nói.
"Nhưng mà, tiểu sư đệ, ngươi không cảm thấy ta có chút tiều tụy già nua sao?" Giang Cẩm Nhi cắn răng nói.
Quả thật, Giang Cẩm Nhi bây giờ trông phờ phạc hơn nhiều so với khi cô ở trên núi. Không còn trẻ trung như hồi đó.
Không còn cách nào khác, một năm xuống núi này, nàng nếu không phải là đang chữa bệnh, chính là đang trên đường chữa bệnh.
Ngoài ra còn quản lý bệnh viện, tham gia vào các cuộc họp trao đổi y tế khác nhau.
Có khi phẫu thuật kéo dài mười giờ một ngày.
Thức khuya là chuyện thường ngày.
Bởi vậy, trong thời gian ngắn ngủi một năm, khí sắc của nàng đã trở nên kém đi không ít.
"Sư tỷ, ngươi đúng là có chút tiều tụy." Lâm Hiên gật đầu nói.
"Vậy sư đệ, ngươi có muốn giúp sư tỷ trở nên trẻ trung hơn một chút, xinh đẹp hơn một chút hay không?"
Cả người Giang Cẩm Nhi cơ hồ sắp dán lên người Lâm Hiên, ở bên tai Lâm Hiên nhẹ giọng nói.
“A, sư tỷ…” Lâm Hiên cảm giác Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể mình đã sắp mất khống chế.
Nhất là, lúc này trên người Giang Cẩm Nhi vẫn mặc áo blouse trắng, dung nhan tuyệt thế, thân thể uyển chuyển kia, ai có thể chống đỡ được?
"Sư đệ, nói thật cho ta biết, sau khi xuống núi ngươi có từng cùng nữ nhân nào khác hay không..." Ánh mắt Giang Cẩm Nhi càng thêm mê ly.
"Có..." Lâm Hiên nói thật, hắn cũng không muốn lừa gạt Giang Cẩm Nhi.
“Hả? Đã phát sinh quan hệ rồi? Xem ra sư tỷ vẫn là về muộn. Nếu sớm biết, ta đã sớm trở về rồi!" Giang Cẩm Nhi có chút buồn bực.
Nhưng ngay sau đó, lại tiếp tục hỏi: "Các nàng có đẹp bằng ta không?”
Lâm Hiên không phải thằng ngu, lúc này cho dù có, cũng không thể nói là có.
Lập tức nói: "Đương nhiên không đẹp bằng sư tỷ!"
“Vậy thì tốt, tiện nghi cho các nàng rồi. Nhưng về sau cũng không thể tùy tiện cho các nàng nữa. Nếu ngươi muốn, liền cho sư tỷ ta nhé. Cũng không uổng công sư tỷ ta thương ngươi như vậy!” Giang Cẩm Nhi cắn môi nói.
Ngay sau đó, đôi môi của cô áp sát đến môi Lâm Hiên...
"Được..."“Sư đệ, sao vậy?” Giang Cẩm Nhi vẻ mặt khó hiểu.
“Sư tỷ, lúc làm chuyện này… ta sẽ không khống chế được mình mà sẽ biến thành Kỳ Lân. Có thể sẽ đả thương ngươi!" Lâm Hiên nghiêm mặt nói.
Giang Cẩm Nhi ở trên núi, chủ yếu học về y thuật. Hắn nhớ rõ, hai năm trước, tu vi võ đạo của Giang Cẩm Nhi chỉ mới ở Hoàng Cấp Tông Sư.
Đối với người bình thường mà nói, Hoàng cấp Tông Sư đã rất lợi hại, nhưng chưa chắc có thể chịu đựng được thân thể Kỳ Lân của Lâm Hiên.
Giang Cẩm Nhi nghe vậy, cười khúc khích nói: "Sư đệ ngốc, sư phụ nếu dám bảo ngươi tới tìm chúng ta, làm sao lại không có chuẩn bị? Ngươi chỉ cần..."