Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 91: Không thể nào

“Có phải nhầm lẫn hay không? Ngạo Tuyết làm sao có thể là..." Thẩm Vạn Quốc vẻ mặt nghi hoặc nói.

“Ha ha, nữ nhân Đế Phong Vũ ta từng chơi qua, không có một vạn, cũng có tám ngàn. Cô ta có từng cho ai đ*t vào hay không, ta còn không thể nhìn ra?” Đế Phong Vũ đắc ý nói.

“Cái này, sao có thể, cho dù Lâm Hiên chưa từng đυ.ng qua Ngạo Tuyết, Từ thiếu cũng không thể chưa từng…” Thẩm Vạn Quốc trầm giọng nói.

"Từ thiết là ai?" Đế Phong Vũ nheo mắt lại.

"Từ thiếu là chồng thứ hai của Ngạo Tuyết…”

"Hắn ở đâu!" Đế Phong Vũ đang rất tức giận.

Với tư sắc của Thẩm Ngạo Tuyết, cho dù là ở trong ẩn tộc, cũng tương đối xuất sắc.

Nữ nhân cực phẩm như vậy, lại bị một phàm phu tục tử chà đạp, đây là chuyện hắn không thể chấp nhận được.

Cho dù không thật sự làm đến bước cuối cùng, hắn cũng phải đem hai tên chồng cũ này của Thẩm Ngạo Tuyết giế t chết.

“Từ thiếu… Từ thiếu đã bị Lâm Hiên gϊếŧ rồi.”

Đế Phong Vũ buông Thẩm Vạn Quốc ra.

Nếu Từ thiếu gì đó đã chết. Vậy người hắn phải gϊếŧ bây giờ chỉ có một, chính là người tên Lâm Hiên này.

“Người đâu!”

Đế Phong Vũ hướng về phía hộ vệ chờ ở bên ngoài hô một tiếng.

"Đế công tử, ngài có phân phó gì." Hộ vệ khom người hỏi.

"Đi bắt chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết, cũng chính là người tên Lâm Hiên kia mang tới đây cho ta!" Đế Phong Vũ nói.

"Cái này..."

Nghe Đế Phong Vũ nói, tất cả mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.

Lâm Hiên là ai?

Đó chính là một Sát Thần nha.

Ngay cả đồ đệ của Chiến Thần cũng có thể giế t chết.

Để cho bọn họ đi bắt Lâm Hiên đến, đó không phải là đi chết sao?

“Làm sao, ngươi dám nghi ngờ mệnh lệnh của ta?”

Đế Phong Vũ thấy hộ vệ không nhúc nhích, sắc mặt trầm xuống.

"Không, không phải chúng tôi không muốn đi, mà là Lâm Hiên kia quá lợi hại, chúng tôi đều không phải là đối thủ của hắn..." Hộ vệ xanh mặt nói.

"Ồ? Hắn rất lợi hại?" Đế Phong Vũ híp mắt hỏi.

"Hắn, hắn gϊếŧ đồ đệ chiến thần..."

“Đồ đệ chiến thần, cũng không phải chiến thần, ngươi sợ cái gì?” Đế Phong Vũ hơi nhíu mày.

Mặc dù hắn đến từ một thế gia trong Ẩn tộc, nhưng cũng biết đến danh xưng Chiến Thần này.

Tuy rằng, ở trước mặt Ẩn tộc, chiến thần cũng chỉ là cái gì.

Nhưng thực lực hiện tại của hắn, vẫn không đủ để đối phó Chiến Thần.

Bất quá, chỉ là không đối phó được chiến thần, còn đồ đệ chiến thần còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Hắn suy nghĩ một chút, những phế vật này hiển nhiên không có khả năng đem Lâm Hiên đưa tới.

Vì vậy liền nói với Thẩm Vạn Quốc:

"Ngươi có phương thức liên lạc của hắn ta không?”

Thẩm Vạn Quốc lắc đầu.

Trước kia oomh có, nhưng đã sớm xóa đi, hiện tại đã không còn.

“Nhưng mà… Ngạo Tuyết có thể có.” Thẩm Vạn Quốc nói.

Đế Phong Vũ nghe vậy đi tới trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết đang hấp hối, truyền một chút nội lực vào trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết vốn đang thoi thóp, đột nhiên tỉnh táo lại.

“Gọi điện thoại cho Lâm Hiên, bảo hắn đến đây!” Đế Phong Vũ lạnh lùng nói với Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết nhìn Đế Phong Vũ một cái, sau đó nói: “Tôi không làm!”

“Muốn chết!” Đế Phong Vũ lúc này đã cực kỳ giận dữ.

Suýt chút nữa vung tay đánh chết Thẩm Ngạo Tuyết. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng kìm lại được.

"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ta muốn chờ tên Lâm Hiên đó đến. Sau đó, ở trước mặt ngươi, gϊếŧ hắn!” Đế Phong Vũ nhếch miệng cười.

"Ha ha, anh ấy sẽ không tới đâu..." Thẩm Ngạo Tuyết cười buồn bã.

Mặc dù mối quan hệ giữa Lâm Hiên và cô đã dịu đi, nhưng Lâm Hiên vẫn không hề tha thứ cho cô.

Nếu không, cũng sẽ không dùng sức tát cô như vậy.

Có lẽ, nếu Lâm Hiên biết cô đã chết, còn sẽ rất cao hứng đi.

"Ngạo Tuyết, nghe lời, con mau gọi điện thoại cho Lâm Hiên, để cho hắn tới đây đi!"

Trầm Vạn Quốc thấy sắc mặt Đế Phong Vũ càng ngày càng khó coi, vội vàng khuyên nhủ.

"Ngạo Tuyết, con đã quên chúng ta mời người Đế gia đến vì cái gì sao? Là vì giế t chết Lâm Hiên.”

“Con không phải vẫn luôn muốn gϊếŧ hắn sao? Chẳng lẽ bây giờ con lại có tình cảm với hắn?”

"Bố, con đã sai một lần rồi, không thể sai thêm một lần nữa..." Thẩm Ngạo Tuyết yếu ớt nói.

Đế Phong Vũ nóng nảy, hắn trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của Thẩm Ngạo Tuyết, ép Thẩm Ngạo Tuyết mở khóa.

Thẩm Ngạo Tuyết đương nhiên không muốn. Nhưng, điện thoại của cô có nhận dạng khuôn mặt.

Đế Phong Vũ dùng mặt cô mở khóa điện thoại, sau đó tìm kiếm trong danh bạ.

Thẩm Ngạo Tuyết lấy lại điện thoại di động. Nhưng lại bị Đế Phong Vũ đá ngã xuống đất.

Rất nhanh, Đế Phong Vũ đã tìm được một số điện thoại được lưu là “Chồng”.

Nhấn nút gọi đi.

Chẳng bao lâu, điện thoại được kết nối.

"Ngươi là chồng của Thẩm Ngạo Tuyết?" Đế Phong Vũ giọng nói âm lãnh hỏi.

"Không phải, ngươi là ai?" Lâm Hiên trả lời.

Đế Phong Vũ nghe vậy sửng sốt, còn tưởng rằng hắn đã gọi nhầm số.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lưu rõ ràng là “Chồng” mà.

"Ngươi tên là Lâm Hiên đúng không?" Đế Phong Vũ lại hỏi.

"Đúng." Lâm Hiên đáp.

"Vậy thì đúng rồi, hiện tại vợ của ngươi ở trong tay của ta, đến đây nhanh lên, nếu không…”

"Lâm Hiên, đừng đến, hắn là người của Đế Gia!" Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên nói lớn.

Cô vừa dứt lời đã liền bị Đế Phong Vũ đá một cước, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Hiên trầm mặc.

Thẩm Ngạo Tuyết bảo anh đừng đến? Vì sao? Là đang quan tâm anh?

Nghe thanh âm của Thẩm Ngạo Tuyết vừa rồi, chắc là đã bị thương nặng.

Thẩm Ngạo Tuyết bị thương nặng còn muốn bảo vệ hắn?

Điều này làm cho Lâm Hiên có chút khó tin.

Thấy trong điện thoại không có tiếng trả lời, Đế Phong Vũ cười nham nhiểm:

“Lâm Hiên, nếu ngươi là nam nhân, liền nhanh chóng tới đây. Nếu không, ta cũng chỉ có thể chơi vợ ngươi thật tốt. Đương nhiên, nếu ngươi tới, ta cũng sẽ chơi vợ ngươi, hơn nữa còn là chơi trước mặt ngươi!”

Đế Phong Vũ nói điều này là muốn chọc giận Lâm Hiên, để cho anh mau đến đây.

“Còn nếu ngươi không tới, ta sẽ tìm cả trăm thằng đàn ông đến chơi vợ ngươi.” Đế Phong Vũ tiếp tục nói.

“Ngươi là người của Đế gia?” Thật lâu sau, Lâm Hiên rốt cục lên tiếng.

“Không sai, ta là người của Đế Gia. Tiểu tử, nếu sợ quá cũng đừng tới!” Đế Phong Vũ ngạo nghễ nói.

"Chờ ta." Lâm Hiên đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

“Hồng Diệp, tăng tốc đi.”

"Lâm Hiên, hắn dù sao cũng là người của Hoàng Thất, chúng ta…" Hồng Diệp cắn môi.

"Nếu như ngươi sợ, có thể không đi." Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Không phải, tôi là muốn nói có cần mang theo người của La Sát Đường đến cùng không?” Hồng Diệp thấy Lâm Hiên hiểu lầm, vội vàng nói.

Hồng Diệp cô từ trước đến nay chưa bao giờ là một người nhút nhát.

"Không cần." Lâm Hiên lắc đầu.

Nếu đối phương là người thuộc Đế gia, hiển nhiên không phải hạng người tầm thường.

Người bình thường theo đến cũng không có chút tác dụng gì.

Nhưng hiện tại anh muốn chạy đến Thẩm gia vẫn còn cần thêm một chút thời gian.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Đế Phong Vũ đã quá lười để chờ đợi.

Hắn nắm lấy cổ áo Thẩm Ngạo Tuyết, ép buộc cô:

"Thẩm Ngạo Tuyết, chỉ cần ngươi nói một tiếng ngươi yêu ta, ta liền..."