Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 48: 48: Lại Ăn Bám Phụ Nữ

Tùy tiện lấy ra một sấp, kiểm tra.

Tất cả đều là… tiền thật!

Thích Hương Lan không tin, cô ta lại cầm một sấp khác để kiểm tra.

Không nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là tiền thật!

Đây có phải là… chuyển ngân hàng không?

Không, ngân hàng cũng không có nhiều tiền mặt như vậy!

Mà Lâm Hiên kia chưa đến một tiếng đồng hồ đã có thể lấy ra được số tiền này.

Thật đáng sợ.

Nói cách khác, nếu như cho Lâm Hiên thời gian.

Hắn ta còn có thể lấy ra được nhiều tiền hơn.

Nhìn Thích Hương Lan suýt chút nữa bị hù chết, Lâm Hiên thản nhiên nói: "Hiện tại ta có được coi như là người có tiền chưa?”

Mọi người nuốt nước miếng.

Nếu nói hắn là người không có tiền, vậy thì ai mới có tiền nổi đây?

Nếu Lâm Hiên có nhiều tiền như vậy, quả thực không có lý do gì mẹ anh ta lại phải đi trộm sợi dây chuyền trị giá nửa triệu kia.

Nhưng rõ ràng anh đã giàu có như vậy.

Còn để cho mẹ mình đi giúp việc nhà dọn dẹp, có bệnh sao?

Lúc này, Diệp Ỷ cũng bị khϊếp sợ vô cùng.

"Tiểu Hiên, con, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không phải là cướp ngân hàng chứ!”

Nhìn thấy Lâm Hiên lấy được nhiều tiền như vậy, nhiều xe sang như vậy, phản ứng đầu tiên của Diệp Ỷ không phải là chính mình có thể thoát khỏi hiềm nghi, mà là chất vấn Lâm Hiên, sợ rằng số tiền này có được là phạm pháp.

"Khụ khụ, mẹ, mẹ cảm thấy cướp ngân hàng, có thể cướp nhiều như vậy sao? Ngân hàng nào có nhiều tiền mặt như vậy?" Lâm Hiên xấu hổ sờ sờ đầu.

Bình thường dự phòng ngân hàng cũng chỉ có mấy trăm ngàn mà thôi.

Ngân hàng lớn hơn thì vài triệu.

Hai trăm triệu tiền mặt, sợ là chỉ có ngân hàng nhà nước Long Quốc mới có thể lấy ra được.

Lâm Hiên cho dù muốn đi cướp ngân hàng nhà nước, thì nó cũng không ở Giang Đô a.

"Đúng vậy nha." Diệp Ỷ ngẫm lại cũng đúng.

"Vậy con làm sao có nhiều tiền vậy?" Diệp Ỷ vẫn muốn biết nguồn gốc của số tiền này.

Lâm Hiên không có cách nào, chỉ đành nói: "Thật ra số tiền này không phải của con.

Mà là cuẩ cô ấy.” Lâm Hiên chỉ vào Hồng Diệp rồi nói.

"Hồng tổng?" Không ngờ Diệp Ỷ lại quen biết Hồng Diệp, kinh ngạc gọi một tiếng.

"Dì, dì biết con?" Hồng Diệp cũng bất ngờ, nhưng lại rất vui vẻ.

"Tôi từng đến làm vệ sinh cho công ty của cô.

Công ty của Hồng tổng rất lớn, chúng tôi một lần đi mười mấy người, quét dọn suốt một ngày!" Diệp Ỷ nói.

Hồng Diệp nghe vậy bị hoảng sợ.

Vội vàng nói:

"Thực xin lỗi dì, con, con không biết dì là mẹ của Lâm Hiên..."

Lâm Hiên cũng ra hiệu cho Hồng Diệp không cần để ý, dù sao, khi đó, hắn cùng Hồng Diệp cũng không quen biết.

"Hồng tổng, xin đừng nói xin lỗi, tôi nên cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi và Lâm Hiên mới đúng.” Diệp Ỷ cảm kích nói.

Nhưng sau đó, bà lại kéo Lâm Hiên qua một bên nói nhỏ:

“Thằng nhóc thối, sao lại ăn bám phụ nữ nữa rồi? Bám váy phụ nữ đến nghiện rồi phải không?”

“Nhưng mà so ra thì Hồng tổng so với Thẩm Ngạo Tuyết ác độc kia tốt hơn rất nhiều.

Vừa nhìn đã biết người tốt bụng, nhân hậu.”

Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng co giật.

Tốt bụng, nhân hậu? Đó là vì mẹ còn chưa thấy qua lúc cô ấy gϊếŧ người thôi.

Cái tên La Sát nổi danh kia cũng không phải là để trưng cho vui.

Diệp Ỷ là một người bình thường, không thể biết nhiều như vậy.

Bà chỉ cảm thấy Hồng Diệp đối với bà rất tôn kính, gọi bà là dì, còn xin lỗi bà.

Mà Thẩm Ngạo Tuyết, ngay cả gặp cũng không cho bà gặp Lâm Hiên.

Thậm chí còn để cho thủ hạ đánh gãy cánh tay của bà.

So sánh qua lại, Diệp Ỷ đương nhiên cảm thấy Hồng Diệp là cực kỳ nhân hậu, tốt bụng rồi.

"Mẹ, con không ăn bám phụ nữ..." Lâm Hiên vô cùng xấu hổ nói.

Đều là bởi vì Trầm Ngạo Tuyết, chỉ sợ cả đời này hắn đều phải đội cái mũ ăn bám phụ nữ này.

"Ai, không có việc gì, mẹ cũng không có bản lĩnh gì, cũng không có tư cách nói con.

Nhưng Hồng tổng người ta giúp con như vậy, con phải đối đãi với người ta thật tốt đó!" Diệp Ỷ thâm ý nói,.

"Dì, dì không cần lo lắng, Lâm Hiên đối xử với con rất tốt." Hồng Diệp đi tới, trực tiếp nắm lấy tay Diệp Ỷ.

“Uây, đừng cầm, tay dì bẩn lắm, không thể làm dơ tay con được.” Diệp Ỷ thu hồi bàn tay chai sạn, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Hồng Diệp.

Tay của Hồng Diệp trắng như tuyết nhẵn nhụi, phấn hồng.

Mà tay của bà lại là phủ đầy vết nứt và chai sần, tạo thành đối lập rõ ràng.

"Tay dì một chút cũng không bẩn, là bàn tay sạch sẽ nhất trên thế giới này.” Hồng Diệp liếc mắt nhìn Thích Hương Lan một cái, hừ nói:

“Có người thoạt nhìn sạch sẽ, trên thực tế không biết bẩn bao nhiêu."

"Cô, cô sao lại mắng người khác hả?” Thích Hương Lan lúc này cũng không kiêu ngạo o như trước.

Hiển nhiên, bối cảnh của Lâm Hiên rất lớn.

Nữ nhân tên hồng diệp này, cũng không phải hạng người bình thường.

"Lý do vì sao mắng, còn muốn tôi chính miệng nói sao? Tôi khuyên cô nên tự mình nói ra!" Ánh mắt Hồng Diệp chuyển lạnh.

“Tôi, tôi nói gì? Cho dù các người có tiền, cũng không thể chứng minh, dây chuyền không phải các người trộm.”

“Nghe nói hiện tại có chút người có tiền, vì tìm k1ch thích, chuyên môn đi trộm đồ người khác.

Nếu không, vì sao có nhiều tiền còn muốn để mẹ mình đi dọn dẹp nhà người khác?”

Tuy rằng Lâm Hiên bối cảnh rất lớn, nhưng Thích Hương Lan cô bối cảnh cũng không nhỏ, hơn nữa hiện trường có nhiều người như vậy, chỉ cần cô có lý, cũng không có gì phải sợ.

Lâm Hiên buồn cười nói:

"Vừa rồi ngươi cũng không phải nói như vậy.

Ngươi nói chỉ cần ta có tiền, là có thể chứng minh mẹ ta không trộm đồ.

Bây giờ lại muốn lật lộng?”

Thích Hương Lan im lặng, không biết nên phản bác ra sao.

Cô nhìn những tờ đỏ tươi trên xe tải, vẫn không nhịn được nuốt nước bọt nói:

“Mặc kệ bà ta có lấy trộm hay không.

Dây chuyền của tôi mất lúc bà ấy dọn dẹp, vậy liền phải chịu trách nhiệm.

Như vậy đi, dù sao ngươi cũng có nhiều tiền như vậy, vậy bồi thường tiền là được.”

“Trả cho tôi 500,000 tệ, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa.”

“Được.”

Hồng Diệp ngay lập tức đi đến bên cạnh xe tải, lấy năm xấp 100.000 tệ và ném chúng cho Thích Hương Lan.

“Hồng Diệp.” Lâm Hiên khẽ nhíu mày.

Nếu đền tiền, vậy chẳng phải là chứng minh tội danh trộm đồ của Diệp Ỷ sao?

"Yên tâm, tôi sẽ trả lại công bằng cho dì Diệp.” Hồng Diệp ra hiệu cho Lâm Hiên không cần lo lắng.

Thích Hương Lan không nghĩ tới Hồng Diệp thật sự cho tiền, vui vẻ ôm tiền vào trong ngực.

"Được rồi, nếu tiền của các ngươi cũng đã mất, vậy chuyện hôm nay, cứ như vậy đi." Thích Hương Lan ôm tiền trong tay muốn trở về biệt thự.

“Khoan đã!” Hồng Diệp bất ngờ gọi cô ta lại.

“Mang người tới đây!” Hồng Diệp vỗ tay, rất nhanh liền có mấy người đem một người mặt mày gan trá mang tới.

Là chưởng quầy tiệm cầm đồ Kim Điển.

Nhìn thấy chưởng quầy, Thích Hương Lan nhất thời biến sắc.

"Nói đi." Hồng Diệp hướng về phía chưởng quầy quát.

"Tôi nói, tôi nói, là cô ta.

Hôm qua đến tiệm chúng tôi cầm sợi dây chuyền.

Tôi đưa cho cô ấy 350.000 tệ.

Cô ấy nói chơi mạt chược thua quá nhiều, không dám nói với người nhà.” Chưởng quầy nơm nớp lo sợ nói.

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ.

Ta còn không biết ngươi!” Thích Hương Lan điên cuồng nuốt nước bọt.

“Còn muốn chối? Vậy nhìn xem thử đây là cái gì?” Hồng Diệp ném ra một thỏa thuận cầm đồ.

Phía trên là chữ ký của Thích Hương Lan, giấy trắng mực đen, còn ấn dấu vân tay..