Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 25: 25: Mắt Chó Thấp Kém

Bạn gái cũ của Lý Thiết Trụ là Trần Đình!

Hai người từ thời trung học đã ở cùng một chỗ, ba năm trước đã đến mức bàn chuyện hôn nhân.

Nhưng Trần Đình nhất định phải để Lý Thiết Trụ lấy ra lễ vật 188.000 tệ, đồng thời phải mua cho cô một căn nhà thì cô mới chịu lấy anh.

Lý Thiết Trụ chỉ là một nhân viên bình thường, ngày thường tiết kiệm chi phí, cũng mới miễn cưỡng gom đủ tiền trả trước cho ngôi nhà, đương nhiên, 180.000 của hồi môn là không thể lấy được.

Hơn nữa Trần Đình làm biếng, lại hư vinh, ăn uống vui chơi đều là Lý Thiết Trụ trả nên anh cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Cuối cùng, cô ta bỏ chạy theo một người đàn ông giàu có.

"Trần Đình, đã lâu không gặp..." Lý Thiết Trụ không ngờ lại gặp bạn gái cũ ở đây.

"Cái gì đã lâu không gặp, Lý Thiết Trụ, đừng tưởng tôi không biết, anh cố ý tới đây là để tìm tôi đúng không? Nhưng tôi đã nói rồi, chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”

Trần Đình nói xong lại chỉ vào nhãn hiệu quần áo, nói:

“Biết đây là gì không? Là hàng của Prada.

Thương hiệu mà loại người như anh không thể nào mua nổi.”

Lời nói của Trần Đình khiến vẻ mặt của Lý Thiết Trụ có chút khó coi.

Dù sao cũng là từ thời sinh viên đã ở cùng một chỗ, cho nên, mặc dù ba năm trôi qua, Lý Thiết Trụ đối với Trần Đình, vẫn có chút khó bình ổn.

Hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao một cô gái từng đơn thuần như vậy, lại biến thành bộ dáng như bây giờ.

Nhưng hắn cũng không trách Trần Đình, trách thì trách hắn không có bản lĩnh.

"Hay chúng ta đi tiệm khác đi." Lý Thiết Trụ hướng về phía Lâm Hiên nói.

"Vì sao phải đổi? Cứ mua ở đây đi.” Lâm Hiên híp mắt đáp.

Nhưng điều này cũng là bình thường, Prada dù sao cũng là hàng xa xỉ cao cấp, Trần Đình thường gặp những ông chủ lớn giàu có nên tầm mắt của cô đương nhiên sẽ cao hơn.

“Ồ, đây không phải người đi ở rể nhà họ Thẩm sao? Lâm Hiên, anh còn chưa chết à?”

“Còn đòi mua quần áo ở đây? Anh biết Prada là cái gì sao? Hàng xa xỉ hàng đầu, chỉ sợ anh thậm chí không đủ tiền mua một đôi tất!" Trần Đình cười khẩy.

“Trần Đình, cô không được nói chuyện với Lâm Hiên như vậy!”

Lý Thiết Trụ bị Trần Đình mắng không sao, nhưng hắn không cho phép Trần Đình mắng Lâm Hiên.

"Ha ha, tôi không được nói chuyện với hắn như vậy? Vậy muốn tôi nói như thế nào? Ba năm trước hắn cũng chỉ là một con chó của Thẩm gia, hiện tại Thẩm gia cũng không cần hắn nữa, chính là chó nhà có tang nha.”

“Lý Thiết Trụ, ba năm trước tôi đã nói với anh, đừng chơi chung với cái thứ rác rưởi này, anh nhìn đi, có phải càng ngày càng thảm không?" Trần Đình mỉa mai nói.

Bốp.

Lý Thiết Trụ tát vào mặt Trần Đình.

“Lý Thiết Trụ! Anh dám đánh tôi?” Trần Đình không thể tin nhìn Lý Thiết Trụ.

Lý Thiết Trụ trước đây đối xử với cô như một bà hoàng.

Hắn thậm chí còn không dám to tiếng với cô, nhưng hôm nay, hắn lại dám tát cô một cái?

“Còn dám mắng Lâm Hiên, tôi xé rách miệng cô!” Lý Thiết Trụ lạnh lùng nói.

Hắn biết, Trần Đình hiện tại đã hoàn toàn không còn là Trần Đình mà hắn quen biết, vì vậy không cần phải khách sáo.

Lý Thiết Trụ tuy đã gầy đi, nhưng chiều cao của anh ấy vẫn còn đó.

Trần Đình ở trước mặt hắn, giống như gà con, cũng không dám miệng đê tiện nữa.

Cô cũng biết tính của Lý Thiết Trụ rất bao che cho anh em của hắn.

Nên lúc này chỉ lạnh lùng quát:

"Mời các người ra ngoài!"

“Chúng tôi tới đây mua quần áo, tại sao phải đi ra ngoài?” Lâm Hiên hỏi.

"Trong cửa hàng của tôi không có quần áo nào dưới 10.000 tệ.

Nghe nói Thẩm Ngạo Tuyết trước kia một tháng cho anh 500 tệ tiền tiêu vặt.

Anh mua nổi sao?” Trần Đình hừ lạnh hỏi.

“Cô cứ như vậy khẳng định tôi không mua nổi?” Lâm Hiên híp mắt, giọng nói nhàn nhạt.

“Chị Đình, chuyện gì vậy, sao chị lại đuổi khách đi?” Lúc này, một nữ nhân viên khác từ bên ngoài đi vào.

Cô và Trần Đình đều là nhân viên cửa hàng ở đây, vừa mới đi vệ sinh.

"Không có gì, vừa vặn gặp phải hai gã nghèo đói, tôi bảo bọn họ ra ngoài, để tránh làm bẩn quần áo của cửa hàng chúng ta.” Trần Đình vẻ mặt khinh bỉ nói.

"Chỉ cần vào cửa hàng chính là khách rồi, làm sao có thể đuổi đi?”

“Quý khách, các anh muốn xem quần áo gì, đều có thể thử ạ."

Nữ nhân viên kia dịu dàng nói với Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ, còn hơi cúi chào hai người.

Cô gái trẻ này có tính cách khá tốt, lại còn xinh đẹp hơn Trần Đình.

Nhưng hẳn là cô đến đây làm muộn hơn Trần Đình, trên bản tên viết hai chữ “thực tập.”

"Một chút mắt nhìn cũng không có, cô cứ như vậy, cả đời cũng không thể phất lên được.

Nếu cô muốn tiếp khách kiểu này, thì cứ tiếp đi.”

Trần Đình cười lạnh một tiếng, không để ý tới đám người này nữa.

Cô gái trẻ kia bắt đầu cẩn thận giới thiệu cho Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ.

Thậm chí, còn lấy quần áo xuống để hai người thử.

"Cô không sợ chúng ta không mua?" Lâm Hiên cười nói với nữ nhân viên bán hàng.

"Không sao, cũng không có quy định, đến cửa hàng nhất định phải mua mà." Nữ nhân viên cười ngọt ngào.

Lâm Hiên gật đầu: "Được, vậy đem những thứ này gói lại hết đi!”

“Hả?” Nữ nhân viên sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Hiên thật sự mua.

"Thế nào? Tôi nói không đủ rõ ràng sao?"

"Cái này… rất, rất… nhiều tiền..." Nữ nhân viên cửa hàng dường như cũng không tin Lâm Hiên có khả năng thanh toán.

“Sao vậy? Sợ tôi không có tiền?” Lâm Hiên nhíu mày.

"Đương, đương nhiên không phải...!Vậy, vậy tôi thật sự đóng gói lại hết nha..."

“Gói đi!”

“Hừ, đừng trách tôi không nhắc nhở cô.

Nếu làm bẩn những bộ quần áo này, cô phải tự mình mua.

Đến lúc đó bán cô cũng không bồi thường nổi!” Lúc này, Trần Đình lại hừ lạnh nói.

Nữ nhân viên kia đột nhiên có chút sợ hãi.

Cô chỉ là một thực tập sinh.

Nếu thực sự bắt cô phải bồi thường, cô nhất định không kham nổi.

“Vậy quẹt thẻ trước đi!”

Vì xua tan lo lắng của nữ nhân viên, Lâm Hiên trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra, để nữ nhân viên thanh toán trước.

“Không sao đâu, tôi tin tưởng anh.”

Nữ nhân viên lắc đầu, bắt đầu đóng gói quần áo cho Lâm Hiên.

Cô đóng gói rất cẩn thận, sợ không cẩn thận làm nhăn quần áo hoặc làm bẩn nó.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Trần Đình hiện lên sự chế nhạo.

Cô ta bưng một tách cà phê, đi tới bên cạnh nữ nhân viên đang nghiêm túc đóng gói, sau đó vỗ vỗ vai đối phương.

Nữ nhân viên thực tập kia vốn đang tập trung cao độ, bị Trần Đình vỗ một cái liền hoảng sợ.

Theo phản xạ, liền đem cà phê trong tay Trần Đình đánh đổ.

Nước cà phê lập tức văng tung tóe lên quần áo đang được đóng gói.

Ngay cả những bộ quần áo không được chọn khác cũng có mấy bộ bị vấy bẩn.

Cảnh tượng này khiến nữ nhân viên thực tập sợ hãi đến phát ngốc.

"Ồ, tôi xin lỗi, tôi thấy cô đóng gói vất vả, muốn đưa cho cô chút nước uống thôi.” Trần Đình làm ra vẻ mặt vô tội, rồi lại lập tức nhếch miệng cười xấu xa:

“Chết rồi.

Những bộ quần áo này đều bẩn, phải làm sao bây giờ? À, chỉ có nước cô phải tự mình mua lại hết thôi!”

Vừa nghe phải mua hết quần áo này, nữ nhân viên liền sắp khóc.

Không biết phải làm gì..