Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 24: 24: Bạn Gái Cũ

"Mẹ, Lâm Hiên không phải người như vậy đâu!" Ninh Hinh đương nhiên không muốn tin.

"Hắn không phải người như vậy, vậy tại sao hắn lại hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết? Vì làm con rể, ngay cả thận cũng có thể hiến, còn có cái gì là hắn làm không được?”

“Nếu như hắn không phải là trai bao của chủ tịch Hồng Diệp, vậy con nói thử xem, Hồng Diệp đó tại sao phải giúp hắn?” Ninh Phú Quý khịt mũi hỏi.

Ninh Hinh cúi đầu không biết nên nói cái gì.

"Yên tâm đi, Tiểu Hinh, chúng ta sẽ không vạch trần hắn.

Thậm chí còn sẽ dạy hắn cách lấy lòng Diệp tổng.”

“Dù sao thì chúng ta bây giờ cũng phải phụ thuộc vào người khác, nếu có mối quan hệ với Hồng Diệp này, chúng ta còn có khả năng Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó, việc trở về Ninh gia liền có hi vọng!”

Tuy rằng bị đuổi ra khỏi Ninh gia, nhưng họ vẫn luôn muốn trở lại gia tộc.

Dù sao, lúc trước Ninh lão gia tử cũng là bất đắc dĩ.

Nếu như không đuổi bọn họ ra khỏi gia tộc, chỉ sợ hiện tại ngã xuống cũng không chỉ có mình Ninh Phú Quý, mà là toàn bộ Ninh gia.

Không bao lâu sau, Lâm Hiên đã trở lại.

"Chú Ninh, dì Trần, hai người cảm thấy nơi này thế nào?" Lâm Hiên hỏi.

“Cũng tạm.

Tuy rằng hơi cũ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ở." Trần Tú thuận miệng nói.

"Vậy nếu có nhu cầu gì, mọi người cứ nói với Hồng Diệp nhé.”

“Hồng Diệp, nhất định phải chiếu cố mọi người, khiến họ thoải mái nhất có thể.” Lâm Hiên nói với Hồng Diệp bên cạnh.

“Lâm Hiên, sao cậu lại nói chuyện với chủ tịch Hồng Diệp như vậy?”

Hồng Diệp đang định nói tuân lệnh, thì thanh âm Trần Tú đã vang lên trước.

Ở trong mắt Trần Tú, Lâm Hiên chính là đang ăn bám Hồng Diệp.

Ăn bám người ta, còn dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với người ta?

"Vậy… Cháu nên nói như thế nào?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn Trần Tú.

“Đây là thái độ cầu xin của cậu đó hả? Nhờ vả Diệp tổng giúp đỡ thì cậu phải nói “xin”, biết không?”

Trần Tú nói xong, lại quay nhìn Hồng Diệp, vể mặt nịnh nọt:

“Diệp tổng, thằng nhóc Lâm Hiên này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô cũng đừng trách tội nó.

Tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”

Hồng Diệp bị lời nói của Trần Tú làm cho choáng váng.

Nhưng mà đây là mẹ vợ của Lâm Hiên, cô cũng không dám nói cái gì.

Sợ rằng lại nói sai.

"Lâm Hiên, về sau đối với Diệp tổng nhất định phải khách khí một chút, biết không?" Trần Tú bộ dáng trưởng bối nói.

“Đã rõ, thưa dì.” Lâm Hiên gật đầu.

Thấy Lâm Hiên nghe lời, Trần Tú hài lòng gật gật đầu:

"Diệp tổng, sau này nếu như Lâm Hiên đối với cô không tốt, cô cứ nghiêm trị nó, tôi sẽ ủng hộ cô!"

Khóe miệng Hồng Diệp giật giật, trong lòng tự nhủ, tôi nào dám nghiêm trị ngài ấy? Ngài ấy không nghiêm trị tôi thì thôi chứ…

Nhưng hình như thiếu chủ đối với cô cũng không quá hứng thú, cũng không có muốn ‘nghiêm trị’ cô.

"Được rồi, Lâm Hiên, đi nấu cơm đi.

Diệp tổng bận rộn cả ngày nhất định đói bụng rồi!" Trần Tú chỉ đạo.

“Tôi sẽ đi nấu ngay.” Hồng Diệp lập tức nói.

“Không, Diệp tổng, cô đừng làm.

Cứ để Lâm Hiên nấu là được, nó giỏi nấu ăn lắm.”

Trần Tú biết Lâm Hiên ở Thẩm gia chính là phụ trách sinh hoạt cho tất cả người ở Thẩm gia, rất biết nấu cơm.

Hắn ta cũng đã từng đến nhà bà nấu một bữa, hương vị rất ngon.

Để nắm bắt trái tim của một người phụ nữ, đương nhiên phải thông qua đường dạ dày.

Đây là cách tốt nhất để lấy lòng Hồng Diệp nha.

"Lâm Hiên..."

Hồng Diệp nào dám để Lâm Hiên đi nấu cơm, chỉ đành nhìn về phía hắn cầu cứu.

“Không sao đâu Hồng Diệp, để tôi nấu cho.

Hinh tỷ cũng đã lâu không được ăn đồ tôi nấu rồi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Được đó!”

Thấy Lâm Hiên như vậy vui vẻ đáp ứng, Trần Tú hài lòng gật đầu.

“Vậy… tôi đi phụ nấu.” Hồng Diệp đều bị ý tưởng này của Trần Tú làm cho bối rối.

Cuối cùng vẫn là Lâm Hiên cùng Hồng Diệp cùng đi nấu cơm, Ninh Hinh có vẻ không vui lắm.

Mặc dù trong lòng cô tin tưởng Lâm Hiên không phải kiểu người ăn bám phụ nữ.

Nhưng, ngoài khả năng này, còn có khả năng nào khác?

Nếu như không phải có Hồng Diệp trợ giúp, làm sao Lâm Hiên hôm nay có thể từ trong tay Thẩm Gia chạy ra được?

Nếu hai người không có quan hệ gì với nhau, tại sao Hồng Diệp lại giúp Lâm Hiên?

Huống chi Lâm Hiên còn là một người từng ở rể…

“Thật không ngờ, mạng tiểu tử này không tệ lắm, vậy mà có thể làm trai bao của chủ tịch Hồng Diệp.”

Ninh Phú Quý nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Hồng Diệp, nhịn không được cảm thán nói.

Một người phụ nữ như Hồng Diệp, có nhan sắc, vóc người đỉnh cao, bản thân cũng rất có thực lực.

Quả thực là đối tượng mơ ước của tất cả đàn ông.

Quan trọng hơn nữa là trông rất dịu dàng, không giống Thẩm Ngạo Tuyết, luôn tỏ ra cao cao tại thượng.

Thật ra hôm nay Ninh Phú Quý cũng có gặp qua Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng cô ta đang ngồi xe lăn, trên mắt lại quấn băng gạc, bởi vậy ông ấy không có nhận ra.

Cô ả đã chẳng còn “cao cao tại thượng” nổi rồi.

“Không tệ cái gì mà không tệ? Ông cho rằng làm trai bao có gì hay ho hả? Nếu ông thích vậy sao không đi làm đi.

Rồi người ta chơi chán xong đá ông ra đường, để xem ông còn nói tốt nữa không.”

“Ông nhìn bài học của Thẩm Ngạo Tuyết đối với Lâm Hiên còn chưa đủ hiểu hả?” Trần Tú hừ lạnh.

“Vợ à, bà nói đúng lắm.” Đối với lời nói của Trần Tú, Ninh Phú Quý cũng đồng tình.

Lý Thiết Trụ ở một bên nghe, lại lắc lắc đầu.

Hắn hiện tại mới phản ứng lại.

Việc cả nhà Ninh Phú Quý nghĩ Lâm Hiên trở thành trai bao của Hồng Diệp cũng là chuyện bình thường.

Nếu không phải hắn nhìn thấy Hồng Diệp đối với Lâm Hiên thái độ cung kính, thậm chí còn quỳ gối trước Lâm Hiên quỳ xuống,.

Thì hắn cũng sẽ suy nghĩ giống như bọn họ thôi.

“Sao mọi người lại chắc chắn Lâm Hiên sẽ làm trai bao của Hồng Diệp, mà không phải là ngược lại?” Lý Thiết Trụ mở miệng hỏi.

"Ha ha, Nếu Lâm Hiên không phải là trai bao của Hồng Diệp, vậy tên của ta sẽ viết ngược.”

"Đúng vậy, nếu không phải có Hồng Diệp.

Lâm Hiên chắc chắn không thể sống sót thoát khỏi Thẩm gia.”

Đối với thân phận trai bao của Lâm Hiên, hai vợ chồng già là tin tưởng không một chút nghi ngờ.

“Hai người nghĩ như vậy… Thì liền là như vậy đi.” Lý Thiết Trụ cũng không có giải thích nhiều.

Sự thật sẽ luôn được phơi bày.

Đến lúc đó, khẳng định sẽ làm hai người này sợ đến rơi cả cằm.

“Vợ à, bà nói xem, Lâm Hiên thiếu một quả thận, hẳn là không được mới đúng.

Sao còn có thể được Diệp tổng bao nuôi đây?” Ninh Phú Quý nhịn không được hỏi.

"Tôi… làm sao tôi biết được!” Hai má Trần Tú ửng hồng.

Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước ở phòng cho thuê, tim đập mạnh hơn một chút.

Bà cũng rất nghi hoặc.

Lâm Hiên rõ ràng thiếu thận, như thế nào còn có thể như vậy?

Nhưng bà cũng không dám nói cho Ninh Phú Quý biết.

Ninh Phú Quý về phương diện kia không được, vốn là tương đối mẫn cảm.

Bà không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của chồng mình.

Chẳng mấy chốc, Lâm Hiên dưới sự trợ giúp của Hồng Diệp, đã làm xong một bàn thức ăn.

Ăn cơm xong, mọi người liền nghỉ ngơi.

Một đêm yên ổn trôi qua!

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên đi theo Lý Thiết Trụ ra ngoài.

Chuẩn bị đi mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.

Những thứ khác có thể báo Hồng Diệp mua giúp.

Nhưng quần áo và vật dụng cá nhân vẫn phải tự mình mua mới được.

Hai người đến một cửa hàng quần áo nam cao cấp.

Ninh Phú Quý cho rằng trong thẻ đen của Lâm Hiên chỉ có năm ngàn đồng, nên liền đem thẻ đen trả lại cho Lâm Hiên.

Lâm Hiên cũng muốn xem thử trong thẻ này có tiền hay không.

Vào cửa hàng, hai người bắt đầu chọn quần áo.

Lý Thiết Trụ vừa nhìn được một bộ đồ, muốn lấy xuống thử xem thì một giọng nói giễu cợt đã vang lên:

“Ồ, đây không phải là Lý Thiết Trụ sao?”

“Ở đây bán toàn là quần áo cao cấp, anh có đủ tiền mua không đó.

Nếu không mua nổi thì đừng có chạm lung tung, làm bẩn quần áo thì không bồi thường nổi đâu.”

Lý Thiết Trụ quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp, vẻ mặt mỉa mai nhìn hai người.

Thật trùng hợp!

Nữ nhân viên này lại là bạn gái cũ của Lý Thiết Trụ!.