“Đúng vậy, Lâu Kim đã yên lặng nhiều năm như vậy, e rằng là muốn trổi dậy!”
“Chết tiệt, sao lại để cho lão già này nhanh chân tới trước chứ? Nhà chúng ta cũng có con gái, không thì cháu gái cũng được!”
“Ngươi có con gái và cháu gái, nhưng con gái và cháu gái của ngươi đâu phải là người đẹp nhất Lâu tộc chứ!”
“…”“...”
Ngày hôm nay, Lâu Kim và Lâu Mãn Nguyệt trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất.
Lâu Kim cũng vui vẻ một phen.
Hầu như tất cả mọi người nhìn thấy ông thì đều trở nên khách khí.
Những người trong tộc không giao tiếp nhiều trước đây cũng dần bắt đầu làm quen.
Năm mươi năm, chính xác là năm mươi năm.
Năm mươi năm sau khi chuyện đó xảy ra, Lâu Kim không còn nhận được sự tôn trọng như vậy nữa..
Lâu Kim không kìm được nước mắt trào ra.
“Chú Lâu, ngươi khóc sao?” Vẻ mặt Lâm Hiên nghi hoặc.
“Hừ, không có việc gì, ta đây là cao hứng, tên nhóc này ngươi không hiểu đâu...”
Nghe Lâu Kim nói, Lâm Hiên hiểu được.
Hóa ra năm đó Sát Đế gϊếŧ Thiên Kiêu của Sầm tộc, mặc dù không có bằng chứng trực tiếp chứng minh có liên quan đến Lâu tộc.
Nhưng Sầm tộc vẫn tìm Lâu tộc gây phiền phức.
Thậm chí còn nói là Lâu Mãn Nguyệt đã khắc chết công tử của họ.
Để xoa dịu sự tức giận của Sầm tộc.
Lâu tộc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cách chức vị trí tộc trưởng của Lâu Kim.
Mà chuyện Sầm tộc âm thầm chèn ép cũng làm cho Lâu tộc vốn đã cô đơn lại càng là gian nan.
Lâu tộc đương nhiên đổ hế tất cả mọi chuyện lên người Lâu Kim.
Trong nhiều thập kỷ qua, ông đã có một thời gian rất khó chịu.
Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng ông đã được nở mặt nở mày một lần.
Biết được nguyên nhân và hậu quả.
Ý muốn trợ giúp Lâu tộc của Lâm Hiên càng nồng đậm.
Tính ra, đây đều là món nợ của Sát Đế.
Dinh Thự của Lâu Kim Hồng.
Lúc này, sắc mặt của Lâu Kim Hồng vô cùng khó coi.
Ông ta cảm thấy có một mối đe dọa lớn.
Luận thực lực, kỳ thật Lâu Kim vẫn không bằng Lâu Kim Hồng.
Năm đó không thể so sánh được, bây giờ
vẫn không thể so sánh được.