*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai mươi năm trước, nàng đã bị tổn thương bởi người đàn ông này mà không thể làm gì được.
Hai mươi năm sau, nàng vẫn bất lực!
Tại sao?
Cũng bởi vì hắn là người của Ẩn tộc, hắn có thể muốn làm gì thì làm sao?
"Âu Dương Băng Tình, mặc dù ta nhất định sẽ bị xử phạt nếu tiêu diệt cả gia tộc ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không bị trừng phạt quá nghiêm trọng!" Lôi Viêm cười lạnh nói.
Âu Dương Băng Tình đương nhiên biết.
Nàng quá rõ ràng điều này!
Nước mắt chảy xuống gò má tuyệt mỹ của Âu Dương Băng Tình.
"Được! Ta có thể đáp ứng ngươi, đi Ẩn tộc với ngươi, hơn nữa cũng có thể gả cho ngươi. Nhưng mà ngươi phải đồng ý hai điều kiện của ta!" Âu Dương Băng Tình một bên rơi lệ, một bên nói.
"Vốn dĩ, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Nhưng nếu sau này chúng ta đã là phu thê, vậy ta sẽ nghe điều kiện của ngươi một chút, là gì?" Lôi Viêm híp mắt hỏi.
"Điều kiện đầu tiên, cho ta một chút thời gian. Ta muốn nói lời tạm biệt với gia đình mình."
"Được, ta đáp ứng ngươi!" Lôi Viêm trực tiếp đáp ứng.
"Điều kiện thứ hai, không được truy cứu ai là người gϊếŧ Âu Dương Kiệt!"
Ánh mắt Lôi Viêm lập tức trầm xuống.
"Vì sao? Âu Dương Băng Tình, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho con trai ngươi?" Lôi Viêm khó hiểu hỏi.
"Nó không phải là con của ta. Nó chỉ là một vết sẹo lưu lại lúc ngươi thương tổn ta. Ta hận không thể tự tay giế t chết nó!" Âu Dương Băng Tình cắn răng nghiến lợi nói.
Lôi Viêm nhíu mày, nhưng nhanh chóng nói, "Được, ta hứa với ngươi!"
Dù sao, con trai hắn đã chết, cho dù báo được thù, nó cũng không có khả năng sống lại.
Hắn chỉ cần Âu Dương Băng Tình cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn. Và giúp hắn giữ bí mật.
Hiện tại, cũng chỉ có vài tên võ y Lôi tộc biết hắn không phải là nam nhân hoàn chỉnh.
Hắn đã chi một khoản tiền lớn để giữ bí mật.
"Ngươi còn điều kiện gì khác không? Ta có thể đồng ý với ngươi, ví dụ như, giúp gia tộc ngươi nâng lên một tầm cao mới." Lôi Viêm thản nhiên nói.
"Không cần!" Âu Dương Băng Tình lắc đầu, sau đó nàng nói với người của nhà họ Âu Dương:
“Rừ hôm nay trở đi Âu Dương Băng Tình ta đoạn tuyệt với nhà họ Âu Dương, sau này ta làm bất cứ chuyện gì cũng không liên quan tới nhà họ Âu Dương, nhà họ Âu Dương cũng không cần quan tâm ta sống hay chết!”
"Phu nhân!" Xích Tâm và các tộc nhân nhà họ Âu Dương đã khóc không thành tiếng.
Bọn họ đương nhiên biết Âu Dương Băng Tình làm vậy là vì bảo vệ bọn họ.
"Xích Tâm, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Âu Dương Băng Tình nói với Xích Tâm. Lôi Viêm không nhúc nhích.
"Ngươi vừa mới đáp ứng ta cho ta thời gian tạm biệt!" Âu Dương Băng Tình cắn răng nói.
Lôi Viêm híp mắt, cuối cùng ngoan ngoãn lui ra ngoài trăm thước.
Dù sao, cho dù hắn lui ra ngoài trăm thước, Âu Dương Băng Tình cũng không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Sau khi Lôi Viêm lui ra ngoài trăm thước, Âu Dương Băng Tình sai người lấy giấy và bút, sau đó nói với Xích Tâm:
"Ta muốn viết một phong thư cho một người bạn cũ, ngươi nhất định phải giúp ta mang đến cho hắn, nhớ kỹ, nhất định phải tự mình giao cho hắn, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm gì!"
"Được, phu nhân!" Xích Tâm gật đầu.
Âu Dương Băng Tình cầm lấy bút, bắt đầu viết.
"Ta hận ngươi sinh muộn, ngươi hận ta sinh sớm.
Cả ngày nhớ ngươi không thể gặp, cùng nhau uống nước sông Trường Giang.
Ta muốn cùng người gặp lại, cuộc đời dài không buồn chán.
Núi không cao, sông không cạn, sấm đông chấn động, mưa tuyết mùa hạ, trời đất hợp nhất, mới dám từ biệt người…"