"Lôi Viêm, ý của ta là con trai của ngươi đã chết, ngươi có thể bồi dưỡng người chết thành Võ Hoàng không? Ha ha ha!" Âu Dương Băng Tình cười rộ lên.
"Ngươi nói cái gì!" Lôi Viêm nghe vậy vô cùng giận dữ. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Âu Dương Băng Tình, hơn nữa còn bóp cổ Âu Dương Băng Tình.
Tuy rằng, hiện tại Âu Dương Băng Tình còn xinh đẹp hơn hai mươi mấy năm trước.
Nhưng dù sao hắn cũng đã bị thương, không còn nhiều hứng thú với nữ nhân cho lắm.
Thứ duy nhất Lôi Viêm quan tâm lúc này là mình còn có con cái hay không.
"Ta nói, con trai ngươi đã chết!" Âu Dương Băng Tình hô hấp khó khăn, nàng gằn giọng nói ra từng chữ.
"Ngươi lại dám gϊếŧ con ta?" Lôi Viêm nổi giận đùng đùng, theo bản năng muốn bẻ gãy cổ của Âu Dương Băng Tình.
"Không phải phu nhân gϊếŧ!" Lúc này, Xích Tâm đột nhiên hô lên.
Lôi Viêm ném Âu Dương Băng Tình trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: "Là ai gϊếŧ con trai ta?"
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết!" Âu Dương Băng Tình cắn răng nói.
"Ồ? Phải vậy không?" Lôi Viêm bắt lấy bả vai của Âu Dương Băng Tình, nâng nàng lên.
Tiếp theo, đánh một quyền vào bụng của Âu Dương Băng Tình.
"A!"
Âu Dương Băng Tình kêu thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi.
"Nói hay không?" Lôi Viêm hỏi lần thứ hai.
"Không biết!"
Bụp!
Lôi Viêm lại đánh một quyền vào bụng của Âu Dương Băng Tình.
"Không... Biết!" Máu tươi chảy ròng ròng nơi khóe miệng của Âu Dương Băng Tình.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Lôi Viêm đánh vào bụng của Âu Dương Băng Tình không ngừng.
Nhưng Âu Dương Băng Tình vẫn không chịu nói.
"Đừng đánh nữa, ta nói, ta nói!" Lúc này, Xích Tâm rốt cục không nhìn nổi nữa.
"Xích Tâm, không được phép nói!" Âu Dương Băng Tình giận dữ quát.
"Phu nhân, còn đánh tiếp ngươi sẽ chết!" Xích Tâm khóc nói.
"Ta đã chết từ hai mươi năm trước rồi!" Âu Dương Băng Tình giận dữ nhìn Lôi Viêm, nói:
"Lôi Viêm, mẹ nó ngươi nếu còn là nam nhân thì gϊếŧ ta đi!"
Âu Dương Băng Tình cũng không biết Lôi Viêm đã bị phế. Lời nói của nàng vừa vặn chọc đến chỗ đau của Lôi Viêm. Lôi Viêm càng phẫn nộ hơn.