Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Chương 74: Quyết định thắng thua

Sở Lan nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Nếu nàng đoán không sai thì Lộ Trúc đã lợi dụng cổ trùng để tăng nội lực của nàng ta. Bây giờ chỉ còn cách giao đấu trực tiếp với nàng ta thôi.

- Ngươi lợi dụng cổ trùng để tăng nội lực cho bản thân, đúng là hèn hạ!

- Hèn hạ thì đã sao, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi trả thù cho Sở Tranh

- Biểu ca của ta thì liên quan gì đến ngươi?

- Ha, liên quan gì đến ta! Ta một lòng thích huynh ấy vậy mà trong mắt huynh ấy luôn chỉ có ngươi.

Đến đây rốt cục nàng đã hiểu lý do, Lộ Trúc là muốn trả thù cho biểu ca, tuy nàng không gϊếŧ Tiêu Sở Tranh nhưng quả thật hắn là do nàng hại chết.

- Nhưng ngươi biết rõ sử dụng cổ trùng như vậy sẽ gây ra hậu quả gì không?

- Ta biết, cho dù hôm nay ta chết thì ta cũng sẽ kéo theo ngươi chết cùng

- Ngươi đừng quá tự tin, đừng quên bọn ta đông người hơn

- Vậy thì cứ thử sẽ biết thôi, ra tay đi

Nàng hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ra chiêu, hôm nay định sẵn khó tránh khỏi một trận đánh sống còn rồi. Từng đường kiếm linh hoạt cùng với nội lực trong người, Sở Lan nhanh nhẹn tấn công Lộ Trúc, nàng ta hiện tại cũng không thua kém, từng đạo nội lực đánh trượt vào cây cối làm chúng gãy đổ.

Lúc hai người bắt đầu đánh nhau thì thuộc hạ của Lộ Trúc liền xông ra ngăn cản bọn người Bạch Thiếu Ngạn trợ giúp cho nàng.Sở Lan lo chú ý đánh nhau với nàng ta, phía sau bỗng có một thanh kiếm hướng về phía nàng đánh tới. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đạo thân ảnh hắc y phi thân đến dùng nội lực làm lệch đường kiếm sang hướng khác. Bị ngoại lực quấy nhiễu hai người tách ra, Sở Lan nhìn sang người vừa đến phút chốc cảm thấy an tâm hơn.

- Minh Tử Cẩn, ngươi đang làm gì?

Mắt thấy kiếm của mình bị đánh bay sang nơi khác, Trương Nhược Nhược nhíu mày không vui hỏi hắn. Vốn định nhân lúc nàng không chú ý thì ra tay đánh lén lấy mạng nàng, ai ngờ giữa đường bị hắn xuất hiện phá hoại hết.

- Bảo vệ thê tử của ta chứ làm gì, dám hại đến nàng, ngươi chán sống rồi!

- Ngươi sao có thể... không đúng, chẳng phải ngươi trúng khống tâm trùng sao?

- Sao lại không thể, thật ra hôm đó Lan nhi đã giải quyết xong mấy con trùng đó rồi

- Thì ra các ngươi là đang xem bọn ta như hầu tử mà đùa giỡn sao?

Lộ Trúc như hiểu ra gì đó, mấy hôm nay trong Ám Dạ các liên tiếp có đệ tử nổi loạn đòi trở về nhà, thì ra là do hắn đằng sau giật dây, lén giao thuốc giải cho bọn họ.

- Là ngươi tự thừa nhận mình là hầu tử đó nha

Nàng tựa tiếu phi tiếu chọc tức nàng ta, đêm đó nàng đã thành công giải khống tâm trùng cho hắn, chỉ là nàng ta hạ cổ độc rất phức tạp nên đành tương kế tựu kế để bọn họ đưa hắn đi. Mục đích nàng làm vậy là để hắn tìm thuốc giải cổ cho đám người trong phủ các quan viên, không ngờ đám người Lộ Trúc dễ bị lừa như vậy.

- Hôm đó ngươi cố ý làm lục phủ ngũ tạng của ta bị tổn thương là để ta không phát hiện ra khống tâm trùng của hắn được giải đúng không?

- Ngươi nói không sai chút nào hết!

- Hừ, vậy thì đã sao! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi có đi mà không có về!

Nàng ta cười cuồng vọng, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ hơn lúc trước, bây giờ e là nội lực của nàng ta đã gần đạt đến đỉnh điểm, nếu không nhanh chóng giải quyết nàng ta chỉ sợ đợi một lúc sẽ không còn cơ hội.

- Tiểu Cẩn, chúng ta cùng xông lên!

- Được, nàng phải cẩn thận!

- Ừm, chàng cũng phải cẩn thận đó

Hai người đồng thời xông đến, từng chiêu xuất ra khiến người ngoài cuộc khó nhìn ra bọn họ đánh như thế nào. Mây đen càng dày đặc hơn, sấm chớp vang dội cả khoảng không, từng trận gió nổi lên, tiếng rít gào như hàng ngàn tiếng người đang ai oán.

- Lan nhi, nàng không sao chứ, nàng không được có chuyện gì đâu, Lan nhi!

Lúc hắn sắp bị Lộ Trúc đánh trúng thì nàng lại đứng chắn trước mặt đỡ cho hắn một chưởng, Tử Cẩn hốt hoảng ôm lấy nàng đang từ từ ngã xuống.

- Đừng gọi nữa, lúc nãy ta dùng đến mười phần công lực, nàng không sống được đâu!

- Không phải như vậy, nàng ấy nhất định không chết, Lộ Trúc ngươi dám lừa ta, đi chết đi

Hắn điên cuồng hét lên, hắn không chấp nhận chuyện trước mắt. Tử Cẩn nhặt lại thanh kiếm định tiếp tục đánh với nàng ta nhưng bị nàng dùng chút sức lực kéo lại. Nàng ta tiêu hao gần hết nội lực, sẽ nhanh thôi bản thân Lộ Trúc cũng bị cổ trùng cắn trả thất khiếu chảy máu mà chết.

- Tiểu Cẩn đừng như vậy, nghe lời ta, nàng ta cũng không sống được bao lâu nữa, ta sắp không ổn rồi, thời gian còn lại chàng ở bên ta đi

- Lan nhi nàng sẽ không sao đâu, ta không cho phép nàng rời xa ta

- Cuộc đời này, điều ta cảm thấy may mắn nhất chính là gặp được chàng, còn nhớ lúc ở An Thành ta từng nguyền rủa chàng đó, bây giờ xem ra ứng nghiệm rồi, khụ... khụ...

Nàng hồi tưởng lại những kí ức đẹp đẽ lúc trước, môi nở nụ cười mãn nguyện, kiếp này được trở thành thê tử của hắn nàng đã rất hạnh phúc.

- Nàng còn dám nói, nếu không phải thính lực ta tốt thì sẽ không nghe được những lời đó

- Ta biết chàng có nghe mà

- Nàng nguyền rủa ta cả đời không có thê tử, bây giờ nàng phải đền bù cho ta chứ

Hắn vừa nói vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, bàn tay hắn to cho nàng cảm giác ấm áp nhưng cả cơ thể nàng đã dần lạnh đi rồi. Nàng rất không muốn rời xa hắn, nàng còn chưa sinh hài tử cho hắn nữa mà, nhưng nàng không muốn thì có thể làm gì được đây.

- Tiểu Cẩn, ta... xin lỗi

Hai mi mắt nặng trĩu, nàng cố gắng cỡ nào cũng không thể mở mắt ra nhìn hắn nữa. Cánh tay dần buông xuống, một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng.

- Không, ta không chấp nhận lời xin lỗi của nàng, nàng mở mắt ra nhìn ta đi!

- Cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày hôm nay, haha... ha... Trương Nhược Nhược ngươi dám...phản bội ta.

Nàng ta còn chưa kịp đắc ý bao lâu thì bị một thanh kiếm đâm xuyên qua người, Trương Nhược Nhược tay còn cầm chuôi kiếm ánh mắt căm hận nhìn Lộ Trúc.

- Ta từ đầu chỉ là mượn tay ngươi gϊếŧ nàng thôi, chẳng phải ngươi không sống được bao lâu nữa sao

- Ngươi... nếu như vậy thì chết chung đi!

Lộ Trúc đánh nàng ta một chưởng, Trương Nhược Nhược không kịp phản kháng đã ngã xuống, bản thân Lộ Trúc cũng thổ huyết, thất khiếu chảy máu mà chết.

Tử Cẩn mặc kệ hai người kia chém gϊếŧ lẫn nhau, hắn vòng tay bế nàng lên rồi rời đi, Vô Liên và Tử Duy định đuổi theo thì bị Bạch Thiếu Ngạn cản lại.

- Lúc này nên để hai người ở cạnh nhau đi, chúng ta đừng nên quấy rầy

- Trời sắp mưa rồi, huynh ấy như vậy làm sao chịu nổi

- Bạch Thiếu Ngạn nói đúng, Tử Duy chúng ta âm thầm đi theo huynh ấy đi.

Sự việc xảy ra ai cũng đều đau lòng, nhưng họ biết hắn còn đau lòng hơn ai hết. Bọn họ chỉ có thể nhìn hắn đau lòng mà không giúp được gì, không ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng này.

Tử Cẩn cẩn thận bế thân thể nàng như là bảo vật, sợ mạnh tay một chút sẽ phá hủy đi, từng bước chân nặng nề hướng về phía trước đi đến, hoàn toàn không có mục tiêu.

Hắn cứ ôm nàng bước đi trong vô định, trời bắt đầu đổ mưa, những hạt nước trượt trên đôi má gầy gò của hắn không rõ là nước mưa hay là lệ. Hắn năm lần bảy lượt nói là sẽ bảo vệ cho nàng nhưng rốt cục lần nào cũng làm không tốt. Đến người hắn yêu nhất mà còn không bảo vệ được, hắn lấy gì bảo vệ cả giang sơn xã tắc này đây?

Mưa càng ngày càng nặng hạt, cả tầm nhìn bao phủ một màu trắng xóa. Tử Cẩn cuối cùng không chịu được mà gục xuống, cho đến khi hôn mê bất tỉnh hắn vẫn không chịu buông nàng ra. Tử Cẩn được mọi người đưa về hoàng cung, vì kiệt sức cộng với ở ngấm nước mưa, hắn cứ sốt cao liên miên mà chưa chịu tỉnh dậy.

- Hoàng thượng sao rồi?

- Bẩm Thần vương điện hạ, hoàng thượng còn chưa hạ sốt, nếu cứ tiếp tục như vậy e là...

Đám người Tử Duy đương nhiên hiểu ý thái y muốn nói gì, nàng không còn nữa hắn chắc là sẽ tuyệt vọng đến tột độ mà không còn muốn sống nữa.

- Ngươi lui xuống kê đơn thuốc đi, hoàng thượng phải trông cậy vào các người rồi

- Vậy chúng thần đi xuống trước