Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Chương 23: BỘ MẶT THẬT CỦA LỘ TRÚC

Ngươi cứ thử động vào bổn vương phi thử xem

Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta, Sở Lan nàng còn chưa biết sợ là gì đâu, huống hồ nàng còn có võ công, nàng ta chắc chắn không là đối thủ của nàng

- Tiện nhân, ngươi tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi sao, ngươi quá coi thường ta rồi

- Ngươi đừng hở ra là gọi ta tiện nhân này tiện nhân nọ, phụ mẫu ta có đặt tên cho ta đàng hoàng mà, mà nếu bổn vương phi ta đây tiện thì ngươi còn tiện hơn nữa kìa

- Ngươi... ngươi, ta gϊếŧ ngươi - Lộ Trúc rút cây trâm trên đầu nắm trong tay lao về phía nàng, Sở Lan không né tránh mà đưa tay đỡ lấy tay nàng ta

- Lộ tiểu thư, ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại ra tay muốn lấy mạng ta

- Tiện nhân, ngươi đừng giả vờ, kẻ ngáng chân ta đều phải chết, chỉ cần ngươi chết rồi, vị trí Minh vương phi sẽ thuộc về ta - Nàng ta gào lên, tay cầm trâm nhắm vào nàng mà vung xuống

- Ngươi điên rồi! Ngươi tưởng gϊếŧ được ta là có thể thuận lợi gả vào vương phủ hay sao, ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày

- Đúng vậy, ta điên rồi, chịu chết đi

Lộ Trúc bây giờ đã mất khống chế mà tấn công nàng, Sở Lan lùi lại vừa vặn vấp phải tảng đá té ngã, nàng ta được thế xông lên, cây trâm hướng thẳng vào yết hầu nàng, nàng không phản ứng kịp nên vẫn ngồi đó

- To gan, dám sát hại người vô tội trước mặt trẫm hay sao?

Hoàng thượng cùng với Minh vương đang định đi tản bộ ở bên hồ vừa lúc trông thấy hành động của Lộ Trúc, ông hơi nhíu đôi mày, đây chẳng phải là cháu gái của hoàng hậu hay sao, cư nhiên ở trong cung ra tay với vương phi của Cẩn nhi

- Lan nhi, cẩn thận!

Bởi vì động tĩnh từ phía của hoàng đế quá lớn nên Lộ Trúc bị giật mình, cây trâm cài đầu lệch hướng đâm vào vai nàng, Tử Cẩn thấy nàng bị thương nên đến đẩy Lộ Trúc ra, xem xét vết thương cho nàng

- Ta không sao đâu mà, ngươi không cần lo lắng

Nàng miệng tuy nói không sao nhưng hai mắt đã long lanh nước mắt như sắp khóc đến nơi, khiến mọi người ở đó nhìn vào không khỏi thương tiếc, nhìn đến Lộ Trúc liền biến thành chán ghét, nàng ta vì quyền thế mà ra tay hại vương phi, tội mưu hại người của hoàng thất cũng không phải tội nhẹ đâu

- Nàng chảy máu rồi mà nói là không sao, để ta đưa nàng về vương phủ

- Nhưng mà... ta thật sự không chọc đến Lộ tiểu thư, ta chỉ muốn dạo quanh hồ một chút, Lộ tiểu thư lại muốn gϊếŧ ta, ta... ta

Ánh mắt mọi người tập trung vào Lộ Trúc, ánh mắt hiện rõ khinh thường, loại nữ nhân ác độc này bọn họ còn không thèm thì đừng nói chi đến vương gia chịu cưới nàng ta làm thê, dù là tiểu thϊếp cũng không đáng

- Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng, nàng ta để cho phụ hoàng xử lý đi, chúng ta về xử lý vết thương thôi, phụ hoàng, nhi thần đưa Lan nhi về trước

- Ừm, con cứ đi đi

Hắn ôm lấy nàng đi thẳng đến xe ngựa, tên phu xe đến vén rèm sang một bên, hắn cứ ôm nàng như vậy mà bước vào trong

- Nàng sao lại ngốc nghếch như vậy hả? Lại để cho mình bị thương rồi - Hắn không vui khẽ nhíu mày kiếm, hắn bên cạnh nàng bấy lâu nay sao lại không biết là nàng dư sức đối phó với nàng ta, chẳng qua chỉ là nàng muốn cho mọi người nhìn thấu bộ mặt thật của nàng ta thôi

- Ta biết sai rồi, ngươi đừng giận, ta sẽ không tái phạm đâu, ta xin hứa đó, đừng giận nha

Nàng trưng ra bộ mặt cười hì hì, giật nhẹ ống tay áo của hắn tỏ vẻ mình đã biết lỗi, hắn nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng không thể nào nhẫn tâm mà trách nàng, bao nhiêu không vui cũng biến thành một tiếng thở dài, hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, trong ánh mắt là sự bất đắc dĩ cùng ôn nhu

- Nàng nhớ lời hứa của nàng đó, lần sau nàng còn để bản thân bị thương thì ta sẽ phạt nàng

- Sẽ không có lần sau đâu, hì hì, ta buồn ngủ quá, ta ngủ một tí thôi, về đến vương phủ nhớ gọi ta dậy

Sở Lan vùi đầu vào lòng hắn còn không quên đánh một cái ngáp dài, nàng là như vậy đó, cả ngày chỉ thích đồ ăn ngon và thích ngủ, còn không thì sẽ chạy đi khắp nơi quậy phá đến nhà người ta khiến gà bay chó sủa

- Được, nàng buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng dậy

Vùi trong l*иg ngực ấm áp của hắn, nàng khẽ khép đôi mi lại, thật ra lúc bên hồ, là nàng cố tình vấp ngã để nàng ta có cơ hội đến gần nàng

Năm lên tám tuổi, nàng đã phát hiện bản thân có khả năng nghe được âm thanh nhỏ hoặc là ở khoảng cách không quá xa, từ lúc Lộ Trúc rút trâm cài đầu của mình ra nàng đã nghe được có tiếng người đến nên đã để mọi người nhìn thấy cảnh tượng nàng ta định gϊếŧ nàng

Sở Lan mãi suy nghĩ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, xe ngựa có chút xóc nảy nhưng nàng vẫn ngủ ngon lành trong lòng hắn

- Vương gia, đã đến vương phủ rồi ạ

- Ừm, bổn vương biết rồi

Hắn vẫn như cũ ôm nàng xuống xe rồi đưa nàng về phòng, đoạn đường từ hoàng cung về vương phủ cũng không xa, nàng cũng chưa ngủ được bao lâu, hắn không đành lòng đánh thức nàng

Tử Cẩn đưa Sở Lan về phòng rồi đặt nàng xuống giường, Tử Cúc nghe tin chủ tử từ trong cung đã trở về nên đến để xem nàng

- Vương gia, vương phi hai người đã trở về rồi, nhưng mà vương phi nàng bị làm sao vậy ạ?

- Lan nhi bị thương rồi, ngươi đi mang nước ấm và thuốc đến đây

- Vâng, nô tì sẽ đi ngay đây ạ

Tử Cúc nhanh chóng chạy đi lấy đồ, chỉ mới ở trong cung chưa đến một ngày mà vương phi của nàng ấy đã bị thương đến như vậy rồi.