Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người

Chương 2: Chương 1-2

Trên đỉnh núi nơi tộc tiên nhân ở, quanh năm khí hậu ôn hoà, mát mẻ. Linh Linh Tuyết vai trái mang một tay nải khá lớn, nước mắt ngắn dài rơi trên gương mặt nhỏ nhắn. Tay nắm không rời các trưởng lão,ý tứ như không đành ly khai nơi này.

–" Tiểu Tuyết! Con phải đi thôi, đây là quy tắc từ trước đến nay của tộc ta. Thánh nữ hay Thánh trưởng trước khi lên tiếp quản vị trí, đều phải trải qua 3 năm hành tẩu bên ngoài. Dù chúng ta không muốn, cũng không còn cách khác"– Linh Mẫn một trưởng lão thân cân với Linh Sa Vương (cha của Linh Tuyết) lên tiếng.

–" Mẫn mama! Ta biết, ta biết mọi người đều lo lắng cho ta, đều sợ ta bị thiệt. Có điều.. ta giờ đã 18, cũng coi là trưởng thành rồi. Đến lúc phải thay phụ than quá cố tiếp quản vị trí của mình..." Tiểu Tuyết hai tay nắm lấy tà áo Linh Mẫn, giọng điệu có chút nũng nịu, cười đùa:

–" Mẫn mama an tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân. Nhất định 3 năm sau ta sẽ quay về, là một con người mới. Tốt hơn, mạnh hơn, có thể bảo hộ tất cả tộc nhân của mình".

–" Hừ! Không hy vọng ngươi có thể bảo hộ hảo các tộc nhân. Chỉ cần có một chút bản lãnh sự, không gây liên lụy đến bọn ta là hảo rồi" Giọng một người đàn ông đi ra giữa 1 đám người.

Thân hình cao to, tóc điểm vài chấm bạc. Tuy già mà không lão, nhìn bề ngoài thật khó biết hắn đã là 1 lão ông ngoài 70.

Thấy hắn ta, Linh Mẫn có vẻ rất tức giận nhưng kiềm chế phân nửa. tay gõ mạnh cây gậy mà nói:

–" Vương Đạt! Cẩn thận ngôn từ. Người ngươi đang đối mặt chính là Thánh nữ của chúng ta. Không phải người ngươi muốn thì có thể xúc phạm".

–" Thánh nữ..? Hư.. Đó là thánh nữ của các ngươi thôi. Một kẻ trói gà còn không chặt giống cô ta.Hư.. hư... Nếu không phải phụ thân cô ta làm Thánh trưởng, cha truyền con nối. Cô ta còn không đủ tư cách làm tộc nhân" Vương Đạt nhếch mép lộ nụ cười khinh bỉ.

Tiểu Tuyết cười khổ, hắn ta nói đúng. Nàng chỉ biết vài phép thuật cỏn con. Lấy tư cách gì mà đòi chỉ đạo người khác.

Nhưng theo di nguyện của phụ thân, muốn nàng lên kế vị, duy trì, bảo hộ tộc nhân. Nàng dù không muốn,cũng không thể trái di nguyện của phụ thân nàng thương yêu nhất.

Lần này xuống núi ngoài làm theo quy tắc, còn là do Vương Đạt thúc ép các tộc nhân khác. Hắn ta một lòng muốn ngồi lên ngôi vị cao quý kia. Không từ thủ đoạn nào, kể cả với một tiểu cô nương mà hắn trông thấy trưởng thành.

Nếu không phải có Linh Mẫn, cùng các vị trưởng lão cao cường ủng hộ Tiểu Tuyết. Nếu Vương Đạt đánh lại bọn họ. Hắn ta sớm đã ra tay với vị Thánh nữ này.

Nay đã tống khứ được rắc rối xuống núi. Không có tộc nhân bảo hộ, là thời cơ tốt nhất để giải quyết. Đường đi của Tiểu Tuyết hẳn sẽ nguy nan trùng trùng. Đối với một tiểu cô nương đáng tuổi cháu mình, thật là mưu hèn kế bẩn.

Linh Mẫn vốn là người thông minh, tuy mới ngoài 70, bộ dáng lại trông như đã 90, lại nhìn ra rất đẹp lão. Ý nghĩ của Vương Đạt bà ta đã nắm trong lòng bàn tay.

Chỉ là không biết thế lực của hắn ra sao, sợ bứt dây động rừng. Khiến hắn làm liều, gây bất lợi cho tộc nhân lẫn bách tính dưới núi. Việc quan trọng hơn vẫn là bảo hộ hảo Tiểu Tuyết. Trên đường phái một nha hoàn lợi hại nhất chăm sóc nàng.

–" Lạc Lạc! lộ đi phải hảo hảo bảo hộ Thánh nữ. Không để cho bất cứ thế lực nào đυ.ng đến một sợi tóc của người. Ngươi hiểu chưa?" Linh Mẫn nắm lấy tay một cô nương khoảng 18. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt lanh lợi. Tiểu cô nương này được nuôi bên cạnh Linh Mẫn từ nhỏ, đã được dạy võ công lẫn pháp thuật. Khẳng định có thể bảo hộ hảo Thánh nữ.

Linh Mẫn đem hai nha đầu ôm vào lòng,không kìm được xúc động mà rơi vài giọt lệ

–" Hai tiểu hài tử đáng thương, ta dưỡng hai con từ bé. Cảm tình như phụ mẫu thân sinh. Nay biết các con gặp nan sự, mama lực bất tòng tâm! "

–"Trời đã sắp trưa, nếu còn không để hai tiểu hài tử đi. Đợi trời tối sẽ phải ngủ ngoài rừng, nguy hiểm lắm" giọng một vị trưởng lão đang cẩn thận xem xét sắc trời nói

Lúc này Linh Mẫn mới buông hai người ra, kéo tay áo lau nước mắt trên mặt.

Tiểu Tuyết kéo kéo vạt áo của bà ta làm nũng:

–" Ay da! Mẫn mama! Người đã dặn dò sự này từ nửa tháng trước rồi. Ta sớm đã thuộc làu rồi, người không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ chiếu cố hảo bản thân."

–" Tiểu nha đầu này, đã lớn từng này còn quen bộ dáng làm nũng. Ra ngoài hành sự nhớ phải cẩn thận hơn."

–" Ta đã biết! Các vị trưởng lão ở lại nhớ bảo trọng"

Tiểu Tuyết đeo tay nải trên vai, chân bước xuống núi, khuôn mặt không nỡ mà ngoái mặt lại nhìn. Đến khi bóng người khuất dần mới thôi.

Lạc Lạc bên cạnh, thấy Tiểu Tuyết có vẻ không vui, liền lên tiếng an ủi:

–" Thánh nữ đừng đau lòng, sau 3 năm chúng ta sẽ quay về. Đến lúc đó nói không chừng, người sẽ quyến luyến cuộc sống phàm nhân"

Tiểu Tuyết còn đang ngẩn ngơ, nghe được những lời này lại cảm thấy hào hứng:

–" Nghe nói cuộc sống của bách tính phàm nhân rất thú vị. Lần này xuống núi, ta nhất định sẽ hảo hảo hưởng thụ thú vui này...haha" Tiểu Tuyết vẻ mặt đầy thắc mắc mà quay sang người bên cạnh " Lạc Lạc! Ngươi là nha đầu thân cận của Mẫn mama, vậy ngươi đã xuống núi lần nào chưa?"

–" Hồi bẩm Thánh nữ, thần trước đây có xuống một vài lần. Có điều vẫn chưa có cơ hội hỏi nhiều"

Hai người đi chưa được nửa lộ Tiểu Tuyết đã mệt lừ. Cô chạy đến bên một gốc cổ thụ, lấy ra một ống tre đựng nước, tu một hơi. Lại đưa ống tre cho người bên cạnh mình.

Lạc Lạc cầm ống tre, uống một ngụm nhỏ. Cẩn thận nhìn sắc trời, đã gần 2 giờ chiều mà lộ chưa được phân nửa. Lại quay sang nhìn con người đang thở dốc kia. Bất đắc dĩ lên tiếng:

–" Thánh nữ! Chúng ta nên lên đường thôi. Nếu còn chần chừ, đêm nay sẽ phải ngủ trong rừng"

Tiểu Tuyết kinh ngạc nhìn người bên cạnh

–"Đi? Đi gì chứ! Ngươi không thấy ta mệt lả rồi sao, nghỉ ngơi một chút đi. Hơn nữa, ngủ trong rừng thì ngủ trong rừng, thú vị biết bao..haha."

–" Thánh nữ...lẽ nào không biết?"

–" Không biết? Không biết cái gì?"

–" Ban đêm, khu rừng này thú hoang rất nhiều. Hơn nữa còn có yêu quái chuyên hút máu nhân...."

Tiểu Tuyết hoang mang đứng dậy, nhìn tứ phía xung quanh, lại quay sang Lạc Lạc hỏi:

–" Ngươi...Ngươi nói..nơi này có yêu quái?"

–" Đúng vậy"

Tiểu Tuyết nghe vậy thì trợn tròn mắt, tay chân run rẩy, miệng lắp bắp:

–" Nếu..nếu như vậy..chúng ta đi...mau đi. Nhất định phải xuống núi trước khi đêm đến"

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, Lạc Lạc không khỏi cười đùa một phen. Nhanh chóng định thần đuổi theo cho kịp thánh nữ.

Dọc đường Tiểu Tuyết đi rất nhanh, cũng không thấy dừng lại nghỉ ngơi. Xem ra nàng quả thật rất nhát gan.

Chiều tà, hoàng hôn dần xuống. Hai người xuống núi sớm hơn lộ trình. Đến một trấn nhỏ, Tiểu Tuyết hoa mắt với khung cảnh trước mặt. Ngoài đường treo đèn kết hoa, phố xá đông vui nhộn nhịp. Hai bên đường hàng quán tấp nập người mua, tiếng rao, tiếng chào hàng vang đến từng ngõ ngách. Mùi thơm phưng phức của những hàng bún, hàng lẩu càng khiến người khác muốn nếm thử.

Tiểu Tuyết ghé hàng quán này một chút, lại chạy qua hàng quán bên cạnh, khuôn mạt hơn hở, vui tươi. Lạc Lạc thấy thế thì không ngừng lắc đầu, việc cô ta cần làm bây giờ là tìm một nhà trọ để qua đêm.

–" Tiểu thư! Trời sắp tối rồi, chúng ta trước tìm một khách trạm ở đã"

Tiểu Tuyết ỉu xìu, vẻ mặt không nỡ mà ly khai. Dò hỏi người đi đường, mới tìm ra được quán trọ duy nhất trong trấn. Gọi là khách trạm Hữu Duyên.

–"Lão bản! Còn phòng không?" Giọng của hai người không hẹn mà cùng vang.

"Đây không phải giọng của Lạc Lạc" Tiểu Tuyết thầm nghĩ. Nàng bất chợt quay sang bên phải. Một lão bà hơi khom lưng, tay chân run rẩy hỏi phòng.

–" Tiệm chúng ta chỉ còn một phòng duy nhất thôi" lão bản lên tiếng

Tiểu Tuyết ngạc nhiên mà hỏi:. Truyện Đoản Văn

–" Một khách trạm to vậy, chỉ có một phòng trống thôi sao?"

–" Hì hì.. Kì thật gần đây khách trọ của chúng tôi rất nhiều, nên chuyện hết phòng là hiển nhiên" Ông chủ cười khì khì mà nói

–" Ta lấy phòng đó" Thanh âm quyết đoán, lạnh lùng của bà lão kia lại vang lên. Bà ta đưa cho trưởng quầy 1 lượng bạc, nhìn ông chủ bằng ánh mặt lạnh lùng.

–" Được! Được! Ta lấy phòng này cho khách..."

–" Ấy lão bản, bổn cô nương còn ở đây, sao ông có thể đem phòng cho người khác. Lạc Lạc, trả gấp đôi" Tiểu Tuyết cắt lời.

–" Ta trả gấp 4" Giọng lão bà vẫn lạnh lùng

Tiểu Tuyết ương ngạnh đối với bà lão:

–" Lão nhân gia, làm người phải biết trước sau chứ. Ta tới trước, phòng này đương nhiên là của ta"

Bà lão kia khoé môi khẽ cong, xoay người đối diện Tiểu Tuyết, giọng diễu cợt:

–" Tiểu cô nương nhà ai lại ngang ngược vậy. Ta chưa từng nghe đạo lý ai tới trước, tới sau. Chỉ biết ai đoạt trước là của người ấy"

–"Cũng đâu phải bà đoạt trước, rõ ràng lão bản còn chưa quyết định. Bà đây rõ ràng là ỷ lớn tuổi mà ăn hϊếp ta. Nói cho bà biết, nhà ta có bao người lớn tuổi hơn cả bà, họ đều phải cung kính ta vài phần. Bà.....a.."

Tiểu Tuyết bị Lạc Lạc kéo ra đằng sau súyt nữa thì té ngã. Bỗng một tiếng"Bốp" làm bầu không khí trở nên im ắng.

Tiểu Tuyết mồm há hốc, cực kì kinh ngạc. Phía trước lão bà bà kia vừa định cho nàng một cái bạt tai. Cũng may Lạc Lạc kịp phản ứng, nhưng má của nàng ta bị dính nguyên bàn. Một bên mặt đang đỏ lên, còn in năm ngón tay.

Hai người giao đấu vài quyền, nhìn qua cũng biết Lạc Lạc không phải đối thủ của lão thái bà kia.

Lão bản lúc này có hơi sợ hãi, tuy ông ta làm ăn lâu ngày, gặp qua nhiều dạng nhân. Nhưng một bà lão lợi hại như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy. Nhận thấy tình hình không ổn, ông ta đành phải đến ngăn cản.