Để tránh chuyện này có người khác biết tới sau khi đọc tin nhắn xong Diệp Băng cẩn trọng xoá tin nhắn đi. Rồi cô mới an tâm đi thăm Lãnh Hàn Tử.
Lý Duật Hành đúng là chỉ được cái nói quá mọi chuyện lên. Vốn dĩ Lãnh Hàn Tử vẫn bình thường. Khác với hôm qua hôm nay hắn còn hăng say ngồi xử lý tài liệu chẳng có lấy một biểu hiện nào của một người đang không ổn như Lý Duật Hành nói. Ban đầu, chỉ định thăm hắn một lát thì sẽ đi nhưng ai ngờ hắn lại mời cô đi ăn một bữa. Thời gian đi cafe còn lâu làm cho cô không có lý do chính đáng nào để từ chối.
Hắn đưa cô đến một nhà hàng cao cấp ven biển. Nhà hàng ven biển nên chủ yếu chỉ phục vụ những món có liên quan đến hải sản đắt tiền như cua hoàng đế, tôm hùm Alaska và nhiều loại khác, đồ uống cũng chỉ có rượu vang và cocktail.
Diệp Băng cầm menu trên tay, Lãnh Hàn Tử vẫn như trước đây tuỳ ý cho cô gọi món.
Ở đây phục vụ rất nhiệt tình chu đáo, món ăn lên cũng rất nhanh, bày trí hút mắt, mùi vị thì khỏi bàn cãi phải nói là quá xuất sắc.
Chủ yếu là đi ăn nên hắn với cô suốt buổi ăn cũng ít khi mở miệng bắt chuyện với đối phương. Người ngoài nhìn vào chắc lại tưởng rằng cô và hắn là cặp vợ chồng đang hời dỗi nhau không chừng. Ăn xong một bữa thịnh soạn cô mới lên tiếng nói rằng mình vẫn còn việc bận nên không thể cùng hắn về được. Ấy vậy mà hắn lại chẳng nói lời nào, phi thẳng xe về dinh thự.
Diệp Băng không để tâm đến hành động vừa rồi mà vui vẻ gọi điện thoại cho cô bạn ra quán cafe tâm sự. Bạn bè lâu ngày gặp lại quả thật có muôn vàn câu chuyện không thể kể hết trong một cuộc gặp được.
“Anh ấy vừa cầu hôn xong tao không suy nghĩ gì liền đồng ý ngay luôn.” - Nguyệt Ánh hăng say kể lại chuyện trước đây lúc chồng sắp cưới của cô ấy bất ngờ cầu hôn ngay tại công ty mà cô ấy xin việc với nét mặt ngại ngùng.
Diệp Băng rất ngạc nhiên vì chồng sắp cưới của Nguyệt Ánh cũng là bạn của cô. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ tới hai người bạn thân thiết của mình lại sắp kết hôn với nhau, về chung một nhà. Không hiểu sao Diệp Băng lại có cảm giác hơi ghen tị với hạnh phúc hiện có của Nguyệt Ánh.
“Mày cũng nên kiếm chồng sớm sớm đi, sinh con đẻ cái xong rồi đến lúc đứa bé lớn lên mình vẫn còn trẻ đẹp. Chứ để trễ quá sau này lại trở thành một bà cô già chỉ biết chăm con thôi đấy.”
Diệp Băng vừa cười vừa nói: “Vẫn chưa kiếm được người phù hợp.”
“Bên cạnh mày có biết bao chàng trai chẳng lẽ lại không tìm được? Nam nhân trên đời không ít nên mày phải tỉnh táo tìm một người biết lo lắng, quan tâm mày từng ly từng tí. Người thật sự sợ đánh mất mày thì là người yêu mày thật lòng…” - Nguyệt Ánh cứ ngồi luyên thuyên về mấy vụ tình trường, làm cách nào để biết người nào phù hợp với mình làm cho Diệp Băng muốn choáng váng đầu óc.
Ngồi nói chuyện tới lúc trời vừa sập tối thì họ mới quyết định dời bàn tọa khỏi tiệm cafe. Diệp Băng ngỏ ý chở Nguyệt Ánh về, sẵn tiện thuận đường cô chạy tới quán bar Thác Liên luôn.
Dọc đường chạy tới địa điểm để gặp Lục Thuần Trạch cô bỗng nhiên nhớ lại mấy lời Nguyệt Ánh nói lúc ở trong tiệm cafe.
“Người sợ mất mình…!” - Diệp Băng thì thào trong miệng.
Cảm xúc khó hiểu không biết là gì chuẩn bị lấn át tâm trí Diệp Băng nhưng giữa chừng mạch cảm xúc ấy lại biến mất.
Bảng màu quán bar sáng rực trong màn đêm, Diệp Băng ngỏ lời cất xe vào một tiệm quen thuộc rồi chầm chậm đi vào nơi trước đây cô từng mưu sinh kiếm tiền bằng nhiều cách khác nhau.
Dòng người cuồng nhiệt dưới từng giai điệu sôi động của âm nhạc, ánh đèn màu lập loè bay bổng kéo theo những linh hồn lạc lối mê mang, nơi hàng ghế cô từng hay ngồi kiếm khách giờ đây đã có các cô gái quyến rũ khác thay thế. Thời gian vận hành theo cách của nó khiến cho vạn vật trên thế gian này cũng đã thay đổi.
Diệp Băng ngồi vào quầy bartender quen thuộc, như thói quen khó bỏ trước đây gọi một ly rượu vang đỏ.
“Cô tới sớm hơn tôi nghĩ.” - Lục Thuần Trạch ngồi ghế kế bên, nhâm nhi ly cocktail.
“Lam Hoa đâu?” - Cô không thể chờ thêm bèn hỏi vị trí hiện tại của Lam Hoa.
“Đi tiếp khách rồi, khách là người của tôi.” - Anh từ từ nói nhưng chẳng hay biết được Diệp Băng đang tức điên lên.
Cả hai ngồi im lặng, chỉ có dòng người ngoài kia vẫn giữ được phong thái của một dân chơi.
“Cô không hỏi gì tôi sao?”
“Anh sẽ nói thật sao?” - Diệp Băng hỏi vặn lại.
Lục Thuần Trạch đột nhiên khựng lại vài giây, sau đó không biết có gì mà anh lại nở một nụ cười chua xót.
“Tôi còn nhớ ngày xưa khi ở Mộng Lao tôi và cô cũng nói hai câu y chang như vậy.”
Đúng vậy…trước đây gặp nguy hiểm anh là người bị cô nghi ngờ đầu tiên nhưng bây giờ dẫu biết là anh thật rồi nhưng sao vẫn khó tin quá.
“Mọi thứ đã thay đổi rồi.” - Diệp Băng thì thào nói, ký ức cứ cứ thế đảo về.
Để thay đổi không khí trầm lắng ở quầy bartender Lục Thuần Trạch chủ động lên tiếng: “Thôi nào chúng ta đang ở trong quán bar ít nhất cũng phải vui vẻ lên chứ. Nào uống một ly đi.”
Diệp Băng nhếch mép cười, xinh đẹp trong ánh mắt của anh “Được, vậy cho tôi một ly rượu vang đỏ.”
Bartender cầm lấy cái ly đã uống cạn định rót thêm rượu cho cô nhưng Lục Thuần Trạch lại chặn tay người bartender lại.
“Rượu vang đỏ nặng đô lắm, cô nên uống cocktail thì hơn. Chẳng lẽ cô muốn say trước tôi hay sao? Nói cho cô biết tôi vẫn là đàn ông khó qua ải mỹ nhân, đến lúc đó tôi có gì mạo phạm cô đừng hận tôi.”
Lâu rồi mới tiếp xúc lại với rượu đỏ cô cũng biết tửu lượng của mình đã không còn được như trước. Lục Thuần Trạch có lòng cảnh báo cô cũng nghe theo lời anh chuyển qua uống cocktail.
“Vậy lấy một ly cocktail đi.” - Cô thuận theo lời anh.
Hôm nay, chấp nhận tới đây Diệp Băng chỉ muốn giải đáp những thắc mắc của bản thân, chứ không phải như đôi bạn lâu ngày gặp lại ngồi nói chuyện phiếm. Mặc cho anh có trả lời như nào, thật hay giả, cô vẫn sẽ thu gom tất cả.
“Anh và Lãnh Hàn Tử là anh em ruột?” - Bartender hai tay đưa ly cocktail cho cô, cô thuận miệng hỏi ngay điều mà bản thân thắc mắc nhất.
“Nói đúng hơn là anh em cùng cha khác mẹ.” - Lục Thuần Trạch từ tốn nói.
Khi biết Diệp Băng có hơi sửng sốt nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh trên mặt, hỏi tiếp: “Anh muốn gϊếŧ hắn ta vì điều gì? Cái danh lão đại hay là muốn lật đổ để nắm quyền thừa kế Lãnh gia?”
Vừa bắt đầu cô toàn hỏi những câu ngay trọng điểm của tất cả sự kiện kinh hoàng từ trước tới nay. Câu đầu tiên, Lục Thuần Trạch không hề do dự mà trả lời ngay. Nhưng đến câu này mặc dù chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng Diệp Băng nhận ra hắn đã khựng lại, lưỡng lự rồi mới nói ra.
“Vì tôi chỉ muốn có một danh phận trong Lãnh gia.”
Diệp Băng hơi trầm ngâm khi nghe hắn trả lời như vậy. Cô từ từ uống cạn ly cocktail rồi nhờ bartender lấy thêm một ly nữa.
“Cô không muốn hỏi gì nữa à?” - Lục Thuần Trạch quay sang nhìn cô.
Im lặng một hồi, cô chầm chậm hỏi anh một câu “Nếu như Lãnh Hàn Tử giúp anh có một danh phận trong Lãnh gia anh có dừng lại mọi chuyện không?”
“Tất cả đã không thể quay lại.” - Anh trả lời thẳng thắn.
Vốn dĩ ngay cả bản thân cô cũng biết đã không thể quay lại như trước đây nhưng cứ kéo dài chẳng phải ai cũng là người phải đau khổ sao?
Cầm ly cocktail vừa làm xong lên cô một hơi uống cạn hết. Tập trung suy nghĩ sẽ hỏi gì tiếp đây. Đột nhiên, cô cảm thấy toàn bộ cơ thể nóng ran, khó chịu vô cùng.
Với kinh nghiệm tiếp khách trước đây của mình tình trạng cơ thể hiện giờ Diệp Băng liền biết ngay bản thân đã bị bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©.
“Lục Thuần Trạch, anh…” - Diệp Băng hốt hoảng đứng dậy, tay chỉ vào mặt Lục Thuần Trạch.
Anh bày ra bộ mặt nham hiểm, thốt lên “Thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn tôi nghĩ.”
Đây là loại thuốc kí©ɧ ɖụ© liều lượng lớn làm cho Diệp Băng rất nhanh đã có cảm nhận được du͙© vọиɠ dâng trào dữ dội trong người. Lục Thuần Trạch rời khỏi ghế, từng bước từng bước tiến lại phía cô với nụ cười thèm khát.
“Tên khốn, tránh xa tôi ra.” - Diệp Băng phẫn nộ lấy khẩu súng ngắn trong túi xách ra, hướng thẳng vào đầu Lục Thuần Trạch.
Một cô gái trẻ ở gần đó trong thấy trong tay cô có súng liền hoảng sợ la lên, thu hút sự chú ý của đông đảo người ở trong quán bar.
“Cô ta có súng kìa mau gọi điện cho công an đi.”
“Tôi chưa muốn chết đâu.”
“Bảo vệ đâu rồi, mau gọi bảo vệ vào xử lý đi.”
“Cô ta bị điên rồi.”
Dân tình bắt đầu tạo khoảng cách với Diệp Băng, xôn xao bàn tán về người phụ nữ đang cầm súng.
Thuốc kí©ɧ ɖụ© càng lúc càng phát huy tác dụng của nó. Đầu óc thoáng đã thấy choáng váng nếu cứ kéo dài ở lại đây chỉ có bất lợi cho cô.
Diệp Băng nhìn thẳng vào mặt Lục Thuần Trạch, căm hận nói: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!!!”
Dứt lời, Diệp Băng cầm chắc khẩu súng trong tay đe dọa mọi người rồi gấp gáp tẩu thoát khỏi quán bar Thác Liên.