Triệu Tiểu Đông siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào trong thịt, dùng đau đớn ép buộc mình tỉnh táo lại, nhưng bờ môi vẫn không khỏi có chút phát run nói : "Dương Chí, hình như mới nãy ta thấy một người chạy về phía nhà vệ sinh bên kia, nếu không ngươi qua đó xem thử?”
"Thật sao? Quá tốt rồi!" Dương Chí hưng phấn nói một câu rồi mang theo côn bảo an, loảng xoảng bang bang chạy hướng về phía hành lang bên trái.
Chân Triệu Tiểu Đông có chút nhũn ra, trong con mắt của lão bảo an chỉ có tròng trắng, xương gò má hãm sâu, giống như da thịt phía dưới đều mục nát, trước khi đối phương còn quay đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt già nua giống như cười mà không phải cười, mình cũng bị để mắt tới!
Tuy nhiên hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, vịn tường đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Dương Chỉ chạy qua gian phòng thứ nhất, trong bóng tối, một bóng người khác lặng yên đi ra, thế mà đi theo sau lưng bảo an, gần như dán chặt lên lưng của nó, làm những động tác y hệt nó.
Trên tay người này cũng có một thanh đao nhọn!
“Mẹ nó! Giang Thần thật sự là quá điên cuồng, dám dán sau lưng một con quỷ, nếu không phải hắn có chút bệnh tâm thần, thì tuyệt đối sẽ không làm được loại thao tác này!”
Hai chân Triệu Tiểu Đông mềm nhũn, sau khi đυ.ng quỷ, Giang Thần ngay từ đầu đã mang cho hắn một loại cảm giác an toàn rất lớn, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, Giang Thần mang tới kinh khủng, không hề thua kém so với một con mãnh quỷ!
. . .
Dương Chí chạy đến cuối hành lang, toàn bộ công tác nguồn điện nhà ăn đã bị kéo sập, các gian phòng mà hắn đi qua đều đen kịt một mảnh, nhưng mà nhà vệ sinh lại sáng đèn, trên bồn rửa tay lại có một cái gương lớn.
Dương Chí cảnh giác nhìn vào nhà vệ sinh, cầm chặt côn bảo an, nhón chân định lẻn vào để đánh tên tội phạm gϊếŧ người kia không kịp trở tay.
Phía sau hắn, bảo an cùng Giang Thần cũng làm ra động tác giống hệt nhau.
Khung cảnh tại hiện trường ngay lập tức trở nên vô cùng quỷ dị.
Ba người dính chặt vào nhau, toàn bộ nhón chân đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua gương, Dương Chí liếc thấy một thứ gì đó từ khóe mắt, trong lòng nảy sinh nghi vấn: “Kỳ quái, tại sao luôn cảm giác trong gương không chỉ có một mình ta.”
Hắn lại đi hai bước.
Lúc này, bảo an ở sau lưng cũng hơi sững sờ.
"Kỳ quái, tại sao luôn cảm giác trong gương không chỉ có hai người chúng ta.”
“Qủy dán lưng lòng sinh nghi hoặc, quỷ khí + 10."
Dương Chí nhịn không được quay đầu nhìn vào tấm gương, hắn lập tức hóa đá ngay tại chỗ, con ngươi bỗng nhiên phóng đại: “Hóa ra là ngươi…”
Lời còn chưa dứt, liền bị đánh gãy.
Giọng nói trầm đυ.c của bảo an vang lên: “Hắc hắc, bị phát hiện rồi, vậy ta cũng chỉ phải làm thịt ngươi. . ."
Nó giơ cao đao nhọn trong tay, chuẩn bị nhắm vào trái tim từ phía sau lưng Dương Chí.
Nhưng lúc này, bảo an lại sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh, nó cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua tấm gương, sau một khắc, quỷ lập tức hóa đá.
Trong kính, sau lưng mình, một người trẻ tuổi cũng giơ cao đao nhọn, một mặt cười quái dị.
"Sau lưng ta còn có người? Gặp quỷ! Quỷ khí + 50!"
"Ha ha, bị phát hiện, vậy ta không thể làm gì khác hơn là làm thịt ngươi diệt khẩu." Diệp Thần mở miệng trêu tức, đao nhọn đột nhiên đâm xuống, một nhát đâm xuyên qua sau lưng bảo an, cắm vào trái tim nó.
"Ôi ôi ôi~" Trong miệng bảo an phát ra âm thanh quái dị, giống như là bọt máu kẹp lại yết hầu, nó không bị gϊếŧ chết ngay lập tức, mà đột nhiên quay đầu lại, vung đao nhọn về phía Giang Thần.
"Đi chết đi!" Mặt mũi nó tràn đầy oán độc.
Phốc!
Một nắm đấm xuyên qua thân thể bảo an, thịt nát bắt lên mặt Dương Chí.
"A a a!!!”
Hán tử một mét chín, phát ra bị âm thanh giống như bị cường bạo.
Một quyền này chỉ sợ sẽ làm cho Dương Chí lưu lại bóng ma tâm lý cả đời, nhưng sau khi hét thảm một tiếng, rốt cuộc tinh thần hắn cũng thanh tỉnh lại.
Hắn ném gậy bảo an trong tay xuống, lại nghĩ đến một loạt hành vi vừa rồi của mình thì liền cảm thấy sau lưng phát lạnh.
“Mẹ nó, ta nhất định là điên rồi, thế mà đuổi theo một tên tội phạm gϊếŧ người hư hư thực thực lên tới lầu hai, còn bị nó theo sát sau lưng lâu như vậy…”
"May mắn Giang Thần. . . Ách." Dương Chí nhìn đao nhọn trước mắt, nó vừa xuyên qua thân thể lão bảo an, thì mới đột nhiên cảm thấy mình có lẽ còn chưa an toàn.
Hắn ta lui lại mấy bước, tựa lưng vào tường, rồi hoảng sợ nhìn về phía Giang Thần.
Giang Thần cảm thấy giờ phút này hình tượng của mình đúng là có chút dọa người, mà bạn học lại mới trải qua chuyện linh dị, cho nên hắn phải an ủi đối phương thật tốt.
Thế là hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra mười phần hòa ái.
Tuy nhiên, những giọt máu nhỏ bắn tung tóe trên mặt hắn, cộng với chuyển động lúc này, kết hợp với nụ cười quái dị và hàm răng trắng lớn, tạo thành một loại hành vi kinh người, đánh trực tiếp vào thị giác.
Giống như một tên cuồng sát nhân biếи ŧɦái, sau khi gϊếŧ người thì bắt đầu lộ ra biểu tình uy hϊếp, nhằm vào người chứng kiến.
"A a a!!!”
Dương Chí bị dọa đến điên rồi, cũng may Triệu Tiểu Đông kịp thời đuổi tới, sau khi giải thích một phen thì mới khiến hắn bình tĩnh lại.
Trong quá trình này, một thông báo vang lên bên tai Giang Thần, khiến cho hắn vui mừng trong lòng.
"Keng, hóa yêu kết thúc, chúc mừng kí chủ kế thừa thần thông vĩnh cửu —— Đại Lực Ngưu Ma Quyền!"
"Rốt cục nhân phẩm bạo phát một lần, quá khó khăn."
Ánh mắt Giang Thần tỏa sáng.
Uy lực đơn thuần của môn thần thông « Đại Lực Ngưu Ma Quyền » này tuy không bằng Hỗn Thế Thiên Đao, nhưng nó có thể sát thương phạm vi lớn.
Nói là quyền pháp, nhưng chủ yếu là để tăng cường sức mạnh bùng nổ của cơ thể, ví dụ như trước đó hắn đã dùng một thanh đao sắc bén gϊếŧ chết quỷ mưu đồ bí mật, chính là dựa vào loại bùng nổ này, mới có thể gọn gàng mà linh hoạt như thế.
"Mà lại nếu như ta đoán không lầm, môn thần thông này có thể sẽ chồng chất thêm thần thông khác, đây là một trong những ưu điểm của Đại Lực Ngưu Ma Quyền!"
Giang Thần hưng phấn lẩm bẩm, sau đó mang theo hai người đi tới khu vực nhà khách.