"Có Nhị Hổ và ta ở đây, ngươi không chết được đâu.” Giang Thần nói một câu, đột nhiên hắn nhìn về phía trước, phát hiện một nhân viên quét sàn trên cầu vòm ở giữa hồ nhân tạo.
Động tác của đối phương vô cùng kỳ quái, tay cầm chổi, cổ gắng vươn cán chổi quét sạch chỗ thành cầu, giống như dù cho tốn nhiều công sức thì cô cũng không muốn đến gần hồ nước.
Giang Thần đi về phía trước, Triệu Nhị Hổ ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, Lý Kiệt đứng tại chỗ như đang có điều suy nghĩ.
“Xin chào người đẹp, giới thiệu một chút, vị bên kia là công tử của tập đoàn Lý thị, hắn vừa mới tới đã nói với ta rằng cảm thấy ngươi rất xinh đẹp, hy vọng có thể làm quên, nhưng tiếc là…”
Nghe Giang Thần nói, nữ nhân viên tầm hai mươi tuổi ngẩng đầu nhìn về phía bên hồ, khi thấy được Lý Kiệt mặc một thân hàng hiệu, lại so sánh bộ dáng của gã với mấy lão bản tài phiệt trứ danh ở bên Giang Bắc thì nữ nhân viên liền lập tức đánh giá ra, người này khả năng chính là Lý công tử.
"Đáng tiếc cái gì?" Cô vội vàng hỏi.
"Ai, đáng tiếc dáng vẻ quét rác của ngươi, nhìn không được thông minh cho lắm.” Giang Thần thở dài.
“Ngươi nói cái này sao.” Nữ nhân viên không hề tức giận, mà giải thích: “Đây là có nguyên nhân, ngươi biết không, từng có một nữ nhân chết ở trong hồ này, từ đó về sau, trong khu nghĩ dưỡng liên tục có mấy ngươi rơi xuống hồ, rồi chết đuổi một cách khó hiểu, mọi người đều nói là do lệ quỷ tới lấy mạng!”
"Đúng, ngươi có thể cho add Wechat với Lý thiếu hay không?”
Giang Thần gật gật đầu, vừa không muốn từ bỏ hài tử, cũng không thể buông tha sói trắng, hắn muốn moi ra tin tức hữu dụng, cho nên đành bán đứng Lý Kiệt.
Nói xong hắn mở điện thoại ra, bên kia cũng đưa ra mã QR.
“Bên trên là tên của ta, ha ha, Lý thiếu thật sự nói dáng dấp ta xinh đẹp sao?” Hai mắt của cô gái sáng lên, không còn dè dặt nữa.
Giang Thần nhìn thông tin trên Wechat thì nhíu mày lại.
Tôn Điệp?
Nhưng thẻ tên trên ngực nhân viên lại ghi rõ ràng là Lưu Quế Hoa.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Giang Thần khi nhìn vào thẻ tên của mình, Tôn Điệp do dự một chút, lại đưa mắt nhìn bốn phía, xác định không có người mới nhỏ giọng nói: “Chuyện này ngươi đừng nói với ai, nếu không ta sẽ bị đuổi việc.”
“Thật ra chúng ta chỉ mới được chuyển đến gần đây, cho nên trang phục và thẻ nhân viên đều chưa kịp đuổi, đây là đồ của nhân viên trước kia.”
“Nghe chủ quản là Ngô tỷ nói, nhóm nhân viên trước đây đã bị sa thải vì phạm sai lầm, nhưng mọi người đều bí mật truyền tai nhau, những nhân viên kia không hề bị sa thải.”
Nói đến đây, Tôn Điệp không có tiếp tục nói nữa.
"A? Không phải bị sa thải, thì còn có thể là thế nào, chết." Giang Thần cố ý nói.
Tôn Điệp không chớp mắt mà nhìn hắn: “Đây là ngươi đoán được, ta không thể nhiều lời.”
Keng!
Âm thanh thông báo kết bạn vang lên, Tôn Điệp sững sờ, nhìn thấy xa xa Lý Kiệt thế mà vẫy vẫy tay với cô, lại còn mỉm cười.
Chính cô không nghĩ tới, mình lại kết bạn với một vị công tử phú nhị đại, vì cao hứng nên Tôn Diệp đã nói thêm với Giang Thần: “Ta nhắc ngươi, lát nữa trời tối, tốt nhất không nên ra ngoài mà sớm trở về phòng ngủ.”
“Những gian phòng gần hồ kia không thể ngủ, tốt nhất là khóa trái cửa, cầm đồ vật sẵn sàng liều mạng.”
“Tại sao?” Giang Thần hỏi.
"Ba ngày trước, có một vị khách ở gian phòng gần hồ đã mất tích, ngày đó ta lên sớm nên nhìn thấy phần tường bên ngoài gian phòng xuất hiện những dấu vết giống như móng tay, như thể có thứ gì đó bò lên vách tường rồi vào phòng.”
“Tuy nhiên những dấu vết móng cào đó đều bị Trương quản gia bôi sơn mới lên, cho nên đại đa số nhiều người không biết chuyện này.”
“Về phần tại sao nhất định phải khóa kỹ cửa phòng, là bởi vì trước đó không lâu có một bác gái quét dọn phòng đã mất tích tại nơi này, trước kia bà ấy cùng ta đã làm việc ở khách sạn dưới trướng Trịnh thị, thích nhất là chờ khách rời đi thì vào phòng lấy một số đồ rửa mặt cao cấp cùng khăn tay.”
“Một hôm trời tối bà ấy nhìn thấy một gian phòng khép cửa, thế là muốn đi qua nhìn xem liệu khách hàng đã rời đi rồi hay không, thuận tiện vào bên trong lấy chút đồ, kết quả lúc bà ấy nhìn vào khe cửa thì liền thấy một nữ quỷ toàn thân ướt dầm dề!”
“Sau đó bà ấy có kể chuyện đêm hôm đó với chúng ta, nhưng lúc đó chúng ta không tin, càng nghĩ bà ấy lớn tuổi, hồ ngôn loạn ngữ."
"Ai biết ngày thứ hai, bác gái đó liền mất tích!"
"Càng đáng sợ hơn chính là, sau đêm bác gái đó mất tích, lúc đi ngủ chúng ta liền nghe thấy có người muốn đẩy cửa đi vào, cùng may đêm đó, chúng ta đã khóa kỹ cửa ký túc xá.”
“Ngày hôm sau lúc rời giường, lại phát hiện một đồng nghiệp ở sát vách ký túc xá đã biến mất, nghe bạn cùng phòng của cô ta nói, đêm đó nghe thấy tiếng mở cửa cùng đóng cửa, nhưng lại không nghe được âm thanh có người xuống giường.”
"Ngươi biết ý vị này. . ."
"Tôn Điệp!" Đối phương còn muốn nói gì, thì một âm thanh nghiêm khắc quát lớn từ nơi xa truyền đến, một người phụ nữ mặc âu phục, trông giống như quản lý đại sảnh đi đến.
"Ngô tỷ." Tôn Điệp bị dọa đến khẽ run rẩy.
"Giờ làm việc đi nói chuyện phiếm, mò cá, một mình quấy rầy khách nhân, tiền thưởng tháng này của ngươi không có, lần sau đừng để ta nhìn thấy chuyện này nữa!” Khí tràng của Ngô tỷ rất mạnh, nói mấy câu liền khiến Tôn Điệp chỉ dám cúi đầu, mặt xám xịt tiếp tục quét rác.
Sau đó Ngô tỷ nhìn về phía Giang Thần, sắc mặt cô ta khó coi, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười công nghiệp: “Ha ha, mong vị khách này đừng để ý, những nhân viên này đều là nha đầu ở dưới quê, rất thích nói lung tung, hi vọng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”
Nhìn ra được nhân viên ở khu nghĩ dưỡng Trịnh thị vẫn rất chuyên nghiệp, dù nổi giận với cấp dưới thì khi đối diện với khách hàng vẫn duy trì được thái độ tươi cười.
"Không có việc gì." Giang Thần nhìn cô ta một chút, rồi quay người rời đi.