Edit: Vũ Quân
[Ngoại truyện: Hen gặp lại_Kiếp trước của nam chính]
Ôn Diễn Hàng ở phòng chứa đồ hôn mê trong chốc lát.
Khi nghe được tiếng nữ sinh khóc kêu ở bên ngoài anh liền tỉnh lại chỉ là toàn thân mệt mỏi, miệng vết thương còn đang ẩn ẩn đau, không có sức lực đứng lên.
Anh nhắm hai mắt, nghe động tĩnh ngoài cửa.
Diệp Băng Thanh lại đang bắt nạt người khác.
Anh không hề hiếu kỳ đó là ai, anh không quản được.
Anh nghĩ trong đầu nên đối phó với Diệp Băng Thanh như thế nào.
Hôm nay cô ta gọi nhiều người như vậy tới đánh anh, anh phải phản kích thế nào mới đủ đây?
Đem cô ta nhốt trong phòng tối không cho ăn không cho uống. Hay là trực tiếp rạch trên mặt cô ta vài dao hay nên tìm vài người đàn ông thay phiên nhau cưỡиɠ ɠiαи thì tốt hơn?
Anh vẫn luôn biết mình không giống người khác, nội tâm anh cất giấu một mặt cực kì âm u đen tối, nhưng anh rất ít lộ ra ngoài.
Bình thường luôn là thái độ người không phạm ta, ta không phạm người nên anh vẫn luôn cất giấu rất tốt.
Anh không thích nói chuyện cùng người khác thật ra là sợ mình không khống chế được tổn thương họ.
Anh mở mắt ra, tưởng tượng nhìn thấy Diệp Băng Thanh thống khổ mà lộ ta biểu cảm thú vị, khóe miệng giơ lên, tác động đến miệng vết thương, cũng không cảm thấy đau.
Cửa bị mở ra, anh híp mắt, thấy một cơ thể trần trụi.
Ở hoàn cảnh tối tăm như thế này anh vẫn nhìn ra đây là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Nương theo ánh trăng, anh có thể thấy làn da trắng nõn bóng loáng của cô, mông thịt gợi cảm cong lên còn có ngực nhũ tròn trịa rất lớn, đầṳ ѵú phấn nộn bởi vì động tác mà kịch liệt đong đưa.
Ôn Diễn Hàng lộ ra một chút buồn cười, Diệp Băng Thanh lại muốn làm gì.
Anh sao có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói?
Khi cô gái kia biết trong phòng chứa đồ có người, kinh hoảng xoay người nhìn anh.
Trong nháy mắt anh thấy rõ mặt cô.
Là Thẩm Nhĩ Nhu.
Trong lòng anh cả kinh, anh cảm thấy hoảng loạn xưa nay chưa từng có.
Anh nhắm mắt lại, giờ vờ như đang té xỉu.
Khi Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy Diệp Băng Thanh yêu cầu dường như muốn ngất đi, cô cuồng loạn khóc lóc, nhưng lại sợ anh tỉnh lại nên tiếng khóc áp lực ẩn nhẫn.
Muốn cởϊ qυầи áo anh?
Nghe tiếng Thẩm Nhĩ Nhu khóc lóc xin tha, tim Ôn Diễn Hàng như bị một bàn tay to hung hăng bắt lấy, đau không chịu được.
Hận ý trong lòng đối với Diệp Băng Thanh càng sâu.
Thẩm Nhĩ Nhu đồng ý rồi.
Anh híp mắt, trộm nhìn cô, nhìn cô từng chút bò về phía anh, trên mặt là biểu cảm tuyệt vọng.
Cơ thể cô vẫn trần trụi, động đậy trên người anh, trong miệng không ngừng nói xin lỗi.
Không cần xin lỗi.
Em làm gì với tôi cũng không cần xin lỗi.
Đây là lần đầu tiên anh cách cô gần đến thế.
Cô còn không mặc gì.
Ôn Diễn Hàng ở trong lòng có bệnh nghĩ thật ra cũng không tệ lắm, anh bị người ta đánh đổi lấy một lần tiếp xúc gần gũi với Thẩm Nhĩ Nhu.
Với anh mà nói, xem như cũng đáng giá?
Anh thấy trên mặt cô có dấu tay sưng đỏ, trên cơ thể có vết thương bị cào chảy máu, bên ngực trái ẩn ẩn cảm thấy đau.
Anh muốn mở mắt, vuốt ve miệng vết thương của cô, lại dịu dàng hỏi cô có đau không.
Nhưng không được.
Anh muốn giả vờ như không hề hay biết, như vậy Thẩm Nhĩ Nhu mới không kinh hoảng, mới có thể đi ra ngoài.
Quần áo rất mau bị cởi sạch.
Cô nhìn cũng không nhìn anh một cái đã sốt ruột rời đi.
Diệp Băng Thanh còn không thu tay, cô ta tự nhiên lại bắt Thẩm Nhĩ Nhu làm mình cương cứng.
Ở trong lòng anh Diệp Băng Thanh đã chết cũng không đủ hả dạ.
Nhìn Thẩm Nhĩ Nhu từng bước một tới gần mình.
Anh muốn nói cho cô chỉ cần cô muốn cái gì anh cũng có thể làm vì cô.
Cô trần trụi cái gì cũng không làm, anh vẫn có thể cứng lên.
Khi cô duỗi tay cầm dươиɠ ѵậŧ của anh, anh kích động đến không chịu được, động tác của cô không có kết cấu, nhưng anh lại cứng rất nhanh.
Anh ảo tưởng bộ dáng cô bị anh đè dưới thân thao làm, bộ dạng cô mềm nhũn ở trong lòng ngực anh rầm rì xin anh dừng lại, còn có bộ dạng cô ghé lên người anh liếʍ cơ thể anh.
Thẩm Nhĩ Nhu lại giống như trước đó nhìn cũng không nhìn nhiều thêm một cái.
Không sao cả.
Cô không sao là tốt rồi.
Cô lại mặc quần áo vào cho anh, trong một khắc khi cô vuốt ve mặt anh lau đi vết máu, anh rất muốn nắm lấy tay cô, hỏi cô có nhận được lá thư của anh không.
Đó là lần đầu tiên anh viết thư tình.
Không biết cô có nghiêm túc đọc không.
Còn muốn hỏi cô vì sao lại quậy cùng Diệp Băng Thanh có phải do cô có nỗi khổ gì không.
Việc viết thư tình anh cũng không nghĩ là anh làm được.
Nói đến tỏ tình anh hẳn là sẽ kéo Thẩm Nhĩ Nhu vào trong WC, sau đó hung hăng hôn lấy môi cô, nói cho cô rằng cô hấp dẫn anh, anh phải có được cô.
Nếu cô đồng ý là tốt nhất còn nếu không anh sẽ cầm tù cô, chờ đến ngày cô đồng ý.
Nhưng anh không làm được những việc này, cuối cùng lựa chọn việc tốt đẹp nhất, đơn giản nhất là viết thư tình.
……
Cô đi rồi.
Bảo vệ tới.
Anh được cứu.
Đối phó với Diệp Băng Thanh anh không cần nghĩ nhiều, trực tiếp đi tìm ba mình.
Người ba đã lâu không liên lạc.
Người ba quyền cao chức trọng, gia tài bạc triệu.
Anh không cần nhiều lời chỉ trực tiếp gửi một tin nhắn nói mình bị Diệp Băng Thanh bạo lực học đường.
Anh biết ba mình sẽ giải quyết tốt tất cả.
Rốt cuộc, ba anh cũng không thể chịu được để cho huyết thống của mình bị người ta bắt nạt.
Quả nhiên, Diệp Băng Thanh bị giải quyết, lặng yên không một tiếng động, một chút tin tức cũng không có, cô ta biến mất trong trường học.
Về sau anh có gặp Diệp Băng Thanh một lần, cô ta đi ra từ trong phòng hiệu trưởng, hình như tới làm thủ tục thôi học.
Anh liếc cô ta một cái, muốn rời đi.
Ai ngờ Diệp Băng Thanh đứng chắn trước mặt anh, cười đến dào dạt đắc ý: “Cậu muốn biết vì sao tôi chỉnh Thẩm Nhĩ Nhu không?”
Trên mặt anh vẫn bất động thanh sắc.
“Cậu cho rằng tôi không biết sao? Cậu thích nó. Nó khổ sở như vậy đều bởi vì cậu, bởi vì cậu viết thư tình cho nó. Ban đầu tôi còn tưởng Hứa Xa Thư viết, lúc sau hỏi rõ ràng mới biết là cậu.”
“Vì sao nó lại quậy cùng tôi? Là vì sợ bị tôi đánh. Ngày đó tôi tát nó vài cái, là bởi vì lá thư tình kia.”
“Cút.” Trong lòng Ôn Diễn Hàng là sóng gió mãnh liệt, trăm vị tạp trần, trong đầu hiện ra bộ dạng Thẩm Nhĩ Nhu bị đánh, bị lăng nhục.
…
Anh đắm chìm trong suy nghĩ bi thương tự trách, là anh hại Thẩm Nhĩ Nhu.
Diệp Băng Thanh biến mất.
Anh không đi quấy rầy Thẩm Nhĩ Nhu.
Anh không xứng.
Anh bắt đầu tự hỏi ý nghĩa tồn tại của mình.
Anh lẻ loi cô độc, một thân một mình.
Mỗi khi cảm thấy thế giới này tăm tối, khi không có một chút hy vọng nào con mèo nhỏ luôn bò lên người anh, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ anh.
Anh nghĩ vẫn còn thứ khiến mình vướng bận.
Lại nghĩ tới nguyên nhân khiến anh rung động với Thẩm Nhĩ Nhu cũng vì con mèo này, anh cuối cùng cảm thấy một chút dịu dàng.
“Tiểu Băng.”
“Meo.”
..
“Hôm nay con không cần về nhà ăn cơm, em trai con nói con đến nó sẽ không chịu ăn, đợi mẹ khuyên nó con hãy lại đến.” Mẹ anh áy náy nói trong điện thoại.
Liên hoan mỗi tháng một lần bị hủy bỏ.
Ôn Diễn Hàng ừ một tiếng cúp điện thoại.
Anh cũng không thích đến nhà bọn họ ăn cơm.
Người nhà đối với anh mà nói, có cũng như không.
Anh không cần.
Cuộc sống giống như càng ngày càng không thú vị.
Anh sờ Tiểu Băng trên đầu gối, gần như không thể nghe thấy mà thở dài.
…
Nói chuyện yêu đương?
Có lẽ sẽ có chút ý tứ?
Anh không dám đi tìm Thẩm Nhĩ Nhu, thậm chí không dám nhìn cô.
Cô từ một cô dịu ngoan đáng yêu biến thành bộ dáng âm u không có tức giận, đều bởi vì anh.
Anh không dám lại quấy rầy cô.
Nữ sinh một người tiếp một người mà tới, anh không hề cự tuyệt, thuận mắt liền đồng ý.
Ngay cả thứ này anh cũng cũng thử đυ.ng vào.
Sau đó anh càng cảm thấy không thú vị.
Anh không có cảm giác.
Vẫn tốt, về đến nhà, còn có một con mèo nhỏ, có thể ở cùng anh.
…
Cho đến sau này anh mới hết hiện cuộc sống là một hồi bi kịch.
Anh thậm chí hoài nghi, anh tồn tại chính là bi kịch của bản thân.
Tiểu Băng chết.
Trộm ra ngoài chơi bị xe đâm chết.
Anh nghĩ Tiểu Băng chính là ngọn hải đăng trong cuộc sống của mình.
Nó chuồn ra ngoài một lần, lần đó khiến anh gặp được Thẩm Nhĩ Nhu, lần đó anh chạm được vào ánh sáng.
Nó chuồn ra ngoài lần thứ hai, lần này phá hủy anh, trong đầu anh có suy nghĩ muốn chết.
…
Học tập là anh cố tình buông thả.
Thi đại học sắp tới, anh không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng tới những người khác.
Tuy rằng anh không quan tâm đến cảm thụ của người khác, anh trộm nghĩ kiếp sau phải đầu thai tốt một chút, làm một người hạnh phúc.
Trước khi chết phải biết tích đức.
Trước khi nhảy lầu trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh, người cha ít khi cười, người mẹ chỉ biết vâng dạ, đứa em trai cùng mẹ khác cha, cha kế mới gặp qua vài lần, Tiểu Băng ngoan ngoãn nghe lời, còn có Thẩm Nhĩ Nhu giúp anh lau đi máu trên khóe miệng…
Hẹn gặp lại…
Mọi người, đều hẹn gặp lại…