Sao Thủy

Chương 9: Dịu dàng

Edit: Vũ Quân

Thẩm Nhĩ Nhu và Ôn Diễn Hàng hẹn gặp nhau ở trước trung tâm thương mại.

Lúc Thẩm Nhĩ Nhu đến Ôn Diễn Hàng đã ở chỗ hẹn chờ cô.

Ôn Diễn Hàng không mặc đồng phục, bên trên là áo sơ mi trắng bên dưới là quần dài màu đen, đơn giản mà đẹp.

Thẩm Nhĩ Nhu đến gần chào anh, phát hiện trong tay anh cầm một ly trà sữa.

“Cậu uống trà sữa?” Trong lòng buồn bực.

“Không, cho cậu.” Ôn Diễn Hàng mở miệng, đôi mắt nhìn chỗ khác sau đó đưa cho cô.

Thẩm Nhĩ Nhu thụ sủng nhược kinh tiếp nhận: “Cảm ơn.”

“Tôi hẹn cậu đi dạo ở trung tâm thương mại là bởi vì sắp đến ngày sinh nhật của ba tôi, tôi muốn mua quà cho ông, muốn tìm cậu tham khảo ý kiến.” Thẩm Nhĩ Nhu một bên uống trà sữa một bên nói.

“Ừ.” Ôn Diễn Hàng tùy ý đáp, xuất phát từ nguyên nhân gì hẹn anh cũng không sao cả.

Vốn dĩ trong lòng vẫn giận Thẩm Nhĩ Nhu nhưng khi nhìn thấy cô cười ngọt ngào gọi anh, tức giận trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa.

Đi dạo hai cửa hàng, Thẩm Nhĩ Nhu phát hiện, Ôn Diễn Hàng căn bản không đưa ra được ý kiến hữu dụng nào.

Mỗi lần cô hỏi anh, anh chỉ biết nói: “Ừ. Không tồi.”

Cuối cùng, hai người tính toán đi tìm một chỗ ngồi.

“Ơ, ba tôi.” Tầm mắt Thẩm Nhĩ Nhu thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ngạc nhiên hô lên.

Ôn Diễn Hàng nhìn qua, ba cô đi vào một cửa hàng trang sức, giống như đang chọn lựa gì đó.

“Ba mua trang sức sao? Đến ngày kỉ niệm kết hôn rồi à?” Thẩm Nhĩ Nhu lẩm bẩm nói, cúi đầu cầm điện thoại muốn gọi cho ba mình.

Trước mắt đột nhiên bị bịt kín.

Ôn Diễn Hàng duỗi tay bưng kín đôi mắt cô, lòng bàn tay anh dán rất gần lên mặt cô, anh thậm chí có thể cảm nhận được lông mi của cô đang chớp chớp trong lòng bàn tay anh, còn có cả hơi thở ấm áp của cô.

“Làm sao vậy?” Thẩm Nhĩ Nhu bắt lấy cổ tay anh muốn kéo xuống.

“Đừng nhúc nhích, đừng nhìn.” Giọng nói của Ôn Diễn Hàng vững vàng mở miệng.

Thẩm Nhĩ Nhu phản ứng lại trong chốc lát, dường như mơ hồ đã có đáp án, cô run giọng mở miệng: “Làm sao vậy? Ba tôi nhìn thấy tôi à?”

Ôn Diễn Hàng trầm mặc, thật lâu sau, nói một câu: “Có người khác.”

Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy câu này, dùng sức kéo tay anh xuống.

Thẩm Quốc Lập đang chọn trang sức, ở bên cạnh có một người phụ nữ khác, người phụ nữ mặc chiếc váy xinh đẹp, phong tình vạn chủng kéo ba cô, thỉnh thoảng sẽ ghé sát vào lỗ tai ông nói chuyện.

Đại não Thẩm Nhĩ Nhu nổi lên một trận ghen tuông, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt, cô cố chấp trừng mắt, hy vọng nhìn thấy ba cô có thể đẩy người phụ nữ kia ra.

Nhưng không có.

Ôn Diễn Hàng kéo Thẩm Nhĩ Nhu rời đi.

Còn chưa đi xa, Thẩm Nhĩ Nhu đã rơi nước mắt, từng giọt nước mắt lớn theo gương mặt chảy xuống, đôi môi mím lại nhìn rất đáng thương.

Ôn Diễn Hàng chỉ cảm thấy ngực trái có một trận co rút đau đớn.

Hai người đứng yên ở ven đường, Ôn Diễn Hàng duỗi tay lau nước mắt cho cô.

Đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương, Thẩm Nhĩ Nhu không nhận thấy không khí ái muội, chỉ lo thương tâm rơi lệ.

Trong đầu Ôn Diễn Hàng nhất thời có một suy nghĩ, mặt cô mềm quá.

“Thật xin lỗi……” Thẩm Nhĩ Nhu xin lỗi, tự mình giơ tay lung tung lau nước mắt.

“Không cần xin lỗi.”

“Chỉ là…… Không ngăn được… Tôi không thích khóc như thế……” Thẩm Nhĩ Nhu lẩm bẩm nói.

Cánh tay mảnh khảnh bị giữ chặt, cô bị một cỗ lực kéo về phía trước, đến trong ngực Ôn Diễn Hàng.

Một cỗ hơi thở mát lạnh quanh quẩn bên chóp mũi cô, mặt dán vào sơ mi trắng của anh, Thẩm Nhĩ Nhu bị dọa rồi, cô theo bản năng muốn đẩy ra, trên eo đã bị anh ôm chặt chẽ.

“Khóc đi. Thế này sẽ không ai thấy được.” giọng nói của Ôn Diễn Hàng trầm thấp truyền đến lỗ tai cô.

Bỗng nhiên cô cảm thấy an tâm và cảm giác ỷ lại.

Thẩm Nhĩ Nhu đơn giản không đẩy ra nữa, ở trên người anh yên lặng rơi nước mắt.

Tiếng khóc của cô không ầm ĩ, ồn ào mà chỉ thấp giọng ẩn nhẫn, nức nở.

Chỉ là mỗi lần cô nức nở Ôn Diễn Hàng đều cảm thấy run lên.

Tay cô nắm lấy áo sơmi của anh, phát tiết cảm xúc của chính mình.



Lúc Thẩm Nhĩ Nhu về đến nhà đôi mắt đã sưng lên.

Sau khi Vương Lệ Trân nhìn thấy liền vội vàng hỏi cô làm sao vậy.

“Mẹ, nếu ba…… Nɠɵạı ŧìиɧ thì sao?”

“Nói cái gì vậy, con không phải đã nói nhân phẩm của ba con tốt, sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ sao?” Biểu cảm của Vương Lệ Trân cứng đờ.

Thẩm Nhĩ Nhu nhớ lại mình đã từng nói, lại cảm thấy tủi thân, hốc mắt ngay lập tức ướŧ áŧ.

“Con đã biết cái gì?” Vương Lệ Trân nhẹ nhàng kéo tay cô, gạt đi nước mắt của cô.

“Con thấy…… Ông ấy mua trang sức… Cho người phụ nữ khác.” Thẩm Nhĩ Nhu đứt quãng nói chuyện.

Vương Lệ Trân thở dài, trên mặt là biểu cảm không ngoài ý muốn.

“Không khóc nữa, thật ra mẹ đã biết hết rồi, từ ngày đó mẹ đã biết, nhưng lại thấy con tin tưởng ba như vậy nên cảm thấy vẫn không nên nói cho con thì tốt hơn.”

“Ta đã cùng ba con nói chuyện rồi, hai chúng ta sẽ đợi con thi đại học xong, cho nên bây giờ mới không nói với con, thật ra chúng ta đã quyết định ly hôn.”

Thẩm Nhĩ Nhu khϊếp sợ, trong chốc lát không tiếp thu được: “Hai người cái gì cũng giấu con?”

“Chúng ta muốn con thi đại học xong sẽ nói.”

Thẩm Nhĩ Nhu nhìn khuôn mặt kiên định của mẹ mình cảm thấy tất cả đều thay đổi.

Đời trước mẹ cô bởi vì ba cô về muộn mà hết mắng lại chửi, đời này cho dù đã biết ông nɠɵạı ŧìиɧ nhưng bộ dáng vẫn nhàn nhạt thản nhiên.

Cô đau lòng vì mẹ mình.

Thẩm Quốc Lập rất mau liền biết việc của mình đã bại lộ.

Ba người ngồi trên bàn bình tĩnh thảo luận về sau nên làm thế nào.

Vương Lệ Trân và Thẩm Quốc Lập trước tiên sẽ ở riêng, Thẩm Quốc Lập dọn ra khỏi nhà, chờ sau khi Thẩm Nhĩ Nhu thi đại học sẽ làm thủ tục ly hôn.



Quý Tinh có thể cảm nhận được đã nhiều ngày tâm tình của Thẩm Nhĩ Nhu không tốt, cô buồn bực không vui.

Ôn Diễn Hàng biết việc của ba Thẩm Nhĩ Nhu, đối với cảm xúc của cô hạ xuống nắm chắc rõ ràng.

Thẩm Nhĩ Nhu biết việc ly hôn là do cha mẹ đã quyết định, cô cũng đã trưởng thành, sắp tới sẽ thi đại học, cũng không nên lại như đứa trẻ con khóc lóc cầu xin bọn họ không cần ly hôn, nhưng khó tránh khỏi cảm xúc tụt xuống.

Cô không ngừng an ủi chính mình, thời gian sẽ hòa tan tất cả.



Thẩm Nhĩ Nhu còn chưa thoát ra khỏi bi thương do gia đình tan vỡ.

Cô đã phát hiện, căn bản là cô không có cả cơ hội thở dốc.



Cảnh tượng bây giờ và đời trước rất giống.

Dưới khu dạy học, Diệp Băng Thanh cố tình chặn trước Ôn Diễn Hàng.

Chỉ là ở đời trước Thẩm Nhĩ Nhu đứng sau Diệp Băng Thanh nhưng hiện tại cô đứng sau Ôn Diễn Hàng.

“Ôn Diễn Hàng.” Diệp Băng Thanh cười hào phóng, gọi tên anh.

Thẩm Nhĩ Nhu cả kinh.

Hiện tại trong cô ngàn vạn lần muốn Ôn Diễn Hàng tránh đi, đừng nói những lời khiến Diệp Băng Thanh không còn mặt mũi.

Thừa dịp hiện tại người vây xem không nhiều lắm, cô còn phản ứng kịp, chạy nhanh về phía Ôn Diễn Hàng, bắt lấy tay anh.

“Ôn Diễn Hàng, tôi có việc tìm cậu.”

Cô ngẩng đầu nói với anh, giọng nói có chút run rẩy.

Dứt lời, liền lôi kéo anh nhanh chóng rời đi.

Còn lại Diệp Băng Thanh ở đó phẫn nộ: “Không phải cậu ta độc lai độc vãng sao? Con bé kia là ai?”

“Không biết, không nghe nói cậu ta có bạn gái?”

“Vậy hiện tại là có ý gì?” Diệp Băng Thanh nhíu mày cả giận nói.

“Có lẽ đó thật sự là bạn gái cậu ta, nếu không sao lại dắt tay nhau?”

“Bỏ đi.”



Thẩm Nhĩ Nhu lôi kéo anh đi xa, ban đầu cô đi rất nhanh, sau khi đã đi được khá xa, cô lại kéo anh chạy.

Hai người chạy đến tường vây phía sau trường học.

Cô dừng lại thở dốc, lúc này mới ý thức được mình còn đang nắm tay anh liền mất tự nhiên mà buông lỏng tay, vỗ vỗ ngực thuận khí, vành tai ửng đỏ.

Ôn Diễn Hàng ngượng ngùng thu tay lại, thấy cô đã hòa hoãn ít nhiều, mở miệng hỏi cô: “Chuyện gì?”

“…… thật ra không có việc gì.”

“Vì sao cậu chạy nhanh như vậy?”

“Tôi sợ Diệp Băng Thanh theo kịp.” Thẩm Nhĩ Nhu nghĩ đến đây, tốc độ tim đập không hề giảm xuống, nghĩ mà sợ.

“Cậu rất sợ cô ta?” Ôn Diễn Hàng nhíu mày thử hỏi.

“…… Cô ta rất khủng bố, cậu đừng thấy cô ta thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, cô ta thật sự rất đáng sợ.”

Thẩm Nhĩ Nhu giải thích với anh.

“Tóm lại, về sau thấy cô ta cậu tốt nhất nên đi đường vòng. Cũng đừng nói gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta.” Thẩm Nhĩ Nhu tiếp tục phân phó.

Ôn Diễn Hàng như đang suy tư, lại chưa nói gì chỉ cảm thấy Thẩm Nhĩ Nhu hành động như vậy rất kỳ quái.

“Sao cậu lại hấp dẫn lực chú ý của cô ta?”

“Tôi không biết.” Ôn Diễn Hàng nhàn nhạt mở miệng.

“Lớn lên quá đẹp? Hay là thành tích quá tốt?” Thẩm Nhĩ Nhu tự nói.

Ôn Diễn Hàng nghe những lời này, tự nhiên cảm thấy vui vẻ, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nhún nhún vai tỏ vẻ không biết.

“Aiz, lần sau thấy cô ta tốt nhất cậu tránh đi, nếu cô ta tỏ tình với cậu, cậu không thể đồng ý, cũng không thể từ chối khiến cô ta quá mất mặt.”

“Tôi sẽ không đồng ý.” Ôn Diễn Hàng nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một.

Thẩm Nhĩ Nhu không cho là đúng gật đầu, lại phát hiện ánh mắt anh nhìn mình có chút là lạ, như ẩn chứa một loại cảm xúc khó gọi tên nào đó, cô không lí giải được, tóm lại là không giống bình thường.

Quá dịu dàng.

Không giống anh.

==================

Dịu dàng giống như Bright ở trên 👆 👆 👆 🤣