Xuân Hạ Thu Đông

Chương 31

Chương 31

Dương Liễu giống nhau bình thường chỉ đau nửa ngày, sau đó liền bắt đầu khôi phục bình thường, hai ngày đầu lượng máu của cô rất lớn, lúc sau thì ít đến đáng thương. Dương Lâm thấy cô tính toán buổi chiều đi trường học, có chút không muốn, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi, mà nơi hắn làm việc vẫn đang gọi điện thoại bảo hắn trở về, bằng không không thể nào khởi công.

Năm nay Dương Lâm trở thành nhân viên tạp vụ chính là loại “Sự tình rất nhiều”, trong nhà có học sinh thi đại giống nhau đều sẽ được châm chước, nhưng luôn xin nghỉ cũng khó tránh khỏi bị ông chủ la mắng.

Dương Liễu nhìn hắn, đau lòng đến khó chịu, liên tục nói cô không có việc gì, rõ ràng vừa rồi còn đau đến không rớt nước mắt, hiện tại nghe được hắn lớn như vậy bị mắng, khó chịu đến lau đầy mặt đều là nước mắt.

Hắn cúi đầu hôn hôn cô, cùng cô nói: “Rất nhanh là đến tết, qua năm anh trai sẽ ở bên em nhiều chút.”

Cô gật đầu, nhìn hắn rời đi, trên bàn còn có đồ ăn giữ nóng hầm hập.

Dương Liễu đem canh và thịt đều ăn, ăn đến no no, đem ấm dán băng vệ sinh Ibuprofen đều mang hết mới đi ra ngoài đi học.

Buổi tối Dương Liễu trở về nhìn đến trên bàn rất nhiều đồ tết, tưởng hắn mua, hắn lại nói dì ba đã tới.

Từ sớm đến tối Dương Liễu đều không ở nhà, tự nhiên cũng chưa thấy được.

Dì ba Vệ Tân là chị ba của mẹ bọn họ, chỉ có dì ấy là là người còn rất yêu thương hai anh em bọn họ, tìm cho bọn hắn phòng ở này, vốn muốn khuyên Dương Liễu cùng dì ấy ở cùng nhau, đi thành thị khác học trung học, điều kiện bên kia tốt hơn một chút cũng thấp một ít, Dương Liễu không thích chịu khổ, nhưng cô không thể cùng Dương Lâm tách ra.

Dương Lâm cự tuyệt ý tốt của Vệ Tân, nói đến cùng Vệ Tân cũng là nửa đường xuất hiện, ba năm trước bọn họ mới biết đây là thân thích bên mẹ, để dì ấy mang Dương Liễu đi hắn luyến tiếc, cho dù là thánh mẫu Maria tới hắn cũng không dám buông tay.

Mẹ của bọn họ Vệ Liêm chính là bị bắt cóc tới nơi này.

Khi 18 tuổi bà ấy đã mất tích, bị bán đến sơn thôn này, rất nhanh liền sinh ra Dương Lâm. Mà nhà họ Vệ chỉ có Vệ Tân cùng bà ngoại là vẫn không từ bỏ tìm kiếm Vệ Liêm, khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, bọn họ rốt cuộc tìm được sơn thôn rách nát này, Vệ Liêm đã chết gần mười năm.

Anh em Dương Lâm lớn lên đẹp thuần túy là dựa vào Vệ Liêm đẹp, Vệ Tân nhìn thấy hai anh em, khóc đến suýt ngất, không quan tâm chồng cùng người nhà phản đối một hai phải nhận nuôi Dương Liễu còn đang đi học, Dương Liễu cảm thấy xa lạ, thậm chí là sợ hãi, cô lôi kéo Dương Lâm không buông tay, Dương Lâm rất cảm ơn ý tốt của dì ba, khi đó hắn đã có thể chiếu cố tốt Dương Liễu, hắn đem cô dưỡng đến sạch sẽ xinh đẹp như vậy, sao Vệ Tân có thể không biết xấu hổ như vậy mà đòi đem đứa bé mang đi, vì vậy không mạnh mẽ đem hai người tách ra, đành phải cho mấy vạn đồng tiền, bảo hai đứa nhỏ có thể đến huyện thành sinh hoạt, rời đi sơn thôn dơ loạn này.

Năm nay Dương Lâm đem tiền dư giữ lại, đem tiền năm kia từ dì ba nơi đó lấy được một phân không kém mà trả lại, Vệ Liêm thu được tiền liền lập tức vượt tỉnh tới xem bọn hắn, còn cầm không ít đồ tết đến

Trong nhà không có địa phương cho dì ấy ở, dì ấy liền đi khách sạn ở bên ngoài, sáng mai liền rời đi.

Dương Liễu dựa vào phía sau lưng hắn hỏi hắn: “Có phải nên đi cảm ơn dì ba thật tốt hay không?”

Hắn nói: “Em học tập cho tốt là được rồi, không cần suy nghĩ chuyện khác.”

Dương Liễu biết, Dương Lâm là một người rất máu lạnh. Hắn không tín nhiệm bất luận kẻ nào, tuy rằng ngày thường trầm mặc như vậy, nhưng ánh mắt của hắn cảnh giác như chim ưng, ai cũng trốn không thoát đôi mắt hắn. Hơn nữa hắn chán ghét chịu nợ, Dương Liễu thường xuyên không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng ngẫu nhiên cô có thể cảm giác được, hắn rất ít thiếu nợ ai, thà rằng không cần cũng không mượn.

Đối với Dương Liễu mà nói, Dương Lâm là người anh trai rất dịu dàng, nhưng mà người ngoài xem Dương Lâm, chính là một người quái thai trầm mặc đi, chẳng sợ ngày thường Dương Lâm làm việc thành thật như vậy nhưng lại có rất ít người cùng hắn thân cận.

Dương Liễu sờ bụng hắn, tay giống không địa phương đặt giống nhau cắm ở đai lưng hắn, Dương Lâm biết cô đang chơi, không để ý tới, vùi đầu xử lý đồ tết nhét đầy vào tủ lạnh, đồ vật không cần đông lạnh đều đặt ở ban công phía bên ngoài cửa sổ.

Dương Liễu tự mình đi lấy sữa bò đã hâm nóng, lúc này Dương Lâm nói: “Ngày mai anh phải ra ngoài, ở trường học ngoan ngoãn, buổi chiều là anh có thể trở về rồi.”

Hắn chỉ cần rời cô vượt đi quá mấy km, hắn liền cảm thấy cô tùy thời đều có khả năng xảy ra ngoài ý muốn, mà khi hắn không thể trong nửa giờ đuổi tới được là lúc đang trên đường cũng có thể làm hắn gấp gáp đến độ hô hấp khó khăn.

Hắn mãi dặn dò Dương Liễu chiếu cố bản thân cho tốt, Dương Liễu nhất nhất đồng ý.

Cô không thèm để ý hỏi: “Đi đâu nha.”

“Quê quán.”

Dương Liễu không lo lắng hắn đi địa phương xa, nhưng vừa nghe nói hắn phải về quê quán, sắc mặt nháy mắt trắng xanh.