Chương 43: Âm mưu thực hiện được
“Nhưng ngươi khi dễ ta:” Phượng Trữ nhân cơ hội lên án hắn, đáng tiếc tiếng nói mềm yếu như làm nũng:Long Tam nhẹ giọng cười, xoay người đem nàng đặt trên vách đá, hai tay vỗ về bụng của nàng nhẹ nhàng nhu hòa, Phượng Trữ cắn môi chịu đựng không phát ra tiếng, bả đầu chôn ở trên vai hắn:
Long Tam động thủ cởi hết quần áo của nàng, nàng ở trong nước bởi vì sợ hãi toàn thân cứng ngắc, hắn mất một phen khí lực, cuối cùng đem nàng lột sạch sẽ, hai người da thịt dán da thịt, không có nửa điểm cách trở:
Hắn kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng từ đầu vai hắn ra, hôn lên môi của nàng, nhẹ nhàng triền miên, đầu lưỡi ôm lấy đầu lưỡi, nửa dụ nửa dỗ, Phượng Trữ vừa động đậy, thân mình lại trượt xuống, nàng lại nhanh chụp lấy hắn, ôm gắt gao:
Nụ hôn này vừa lâu dài lại ngọt ngào, Long Tam cũng có chút suyễn, toàn thân hắn nóng lên, để cho chân của nàng quấn lấy hắn, tạm thời ôm nàng bất động: Phượng Trữ tỉnh táo lai, một ngụm cắn ở trên vai Long Tam, lại nói: “Ngươi khi dễ ta:”
Long Tam không đáp, nâng nàng lên cao, cúi đầu ở trên ngực mềm mại của nàng cũng cắn một ngụm, nhìn nhìn, sau đó một ngụm vừa hôn vừa cắn: Phượng Trữ hờn dỗi rêи ɾỉ, không tự kìm hãm được thẳng lưng, Long Tam cắn hơi mạnh, Phượng Trữ bất chấp ở trong nước, dùng sức đánh lưng của hắn: “Đau a, rất đau, nhẹ chút…”
Nước ao bị Phượng Trữ đánh trúng bắn tung tóe, trúng hết vào hai người, Phượng Trữ bị ướt lại oa oa kêu: Long Tam bất đắc dĩ ngẩng đầu, cái trán chạm vào trán của nàng, vô cùng thân thiết nói: “Quỷ ầm ĩ:”
“Ngươi mới làm ầm ĩ:” Phượng Trữ không thuận theo, lớn tiếng phản bác: “Đều tại ngươi trúng độc, đều tại ngươi trêu chọc nữ nhân, tất cả đều tại ngươi:” Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, lại đánh hắn một quyền: “Ngươi không phải nói ngươi có thể giải độc sao? Ngươi là cái kẻ đại lừa đảo, ngươi không có khả năng giải độc thì phải sớm nói a, lại dám lừa ta đến khi dễ:”
Long Tam trác trác môi của nàng, bả đầu chôn ở trước ngực của nàng, ôm nàng không nói lời nào: Phượng Trữ đợi một hồi, cảm thấy không được tự nhiên, chọt chọt hắn gọi: “Uy, ngươi làm sao vậy?”
Long Tam bất động, Phượng Trữ lại chọt hắn: “Long Tam…” Nàng nói còn chưa dứt lời, cảm thấy trước ngực đau xót, bị hắn dùng lực cắn một ngụm, Phượng Trữ giận, vừa muốn mắng hắn, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng đè nặng cái gáy của nàng, dùng sức hôn nàng:
Phượng Trữ bị ép đến ngẩn ngơ, cảm giác Long Tam dường như thay đổi, cái lưỡi của nàng bị đau, “Ngô ngô” từ chối một chút, thân mình bất động, lại đánh đánh vai hắn:
Long Tam bất vi sở động, hôn sâu nửa ngày, một bàn tay khác vỗ về bắp đùi của nàng, từ từ lên đến ngực: Phượng Trữ chịu không nổi, ngọ nguậy trên người hắn: Long Tam dùng sức giữ chặt mông của nàng, đôi môi cuối cùng buông miệng của nàng ra, Phượng Trữ từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ồn ào nói: “Ngươi nhẹ chút, niết đau ta …”
Long Tam lần này nghe xong, nhẹ nhàng xoa gáy của nàng, tay rốt cục bớt lực, nhẹ nhàng xoa xoa, Phượng Trữ thư thái, nhẹ giọng hừ hừ trên vai hắn: Hai người thân thể gắt gao tướng thϊếp, nhiệt năng làm cho Phượng Trữ mặt như lửa thiêu, thanh âm của nàng nhỏ như dế kêu “Ngươi…” rồi thẹn nói không được nữa, nàng cắn môi, bả đầu giấu ở gáy Long Tam, hai tay dùng sức ôm hắn, trong lòng nghĩ: dù sao, dù sao nàng cũng đã chọn hắn:
Nàng nghĩ như vậy nên cũng để Long Tam làm gì thì làm: Long Tam lúc này nhẹ nhàng xoa nắn, Phượng Trữ hưởng thụ nhắm nửa mắt, nếu không phải đang ở trong nước khiến nàng khẩn trương toàn thân cứng ngắc, sợ là sớm nhuyễn thành một đống: Nhưng nàng hưởng thụ một hồi, bàn tay của Long Tam liền nhẹ nhàng lướt dần theo đường cong của nàng, miệng cắn lỗ tai của nàng:
Lỗ tai Phượng Trữ sợ nhất là ngứa, lần này bị hắn cắn, nhịn không được toàn thân run lên oa oa kêu: “Đừng cắn lỗ tai ta, đừng cắn…” Long Tam dùng sức đè nặng nàng, ngón tay thử thăm dò, miệng nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng, Phượng Trữ co người thành một đống, la: “Đừng cắn ta, đau, đau…”
“Làm sao đau?” Long Tam cắn cằm nàng một ngụm: Phượng Trữ bất chấp ở trong nước, đưa tay xoa lỗ tai bị Long Tam cắn, thiếu chút nữa là khóc: “Lỗ tai ta đau, lưng cũng đau, tay ngươi đυ.ng đến đâu cũng đau…” Nàng oa oa miêu tả, dường như toàn thân đều bị Long Tam làm đau, mà tay hắn, giờ phút này thậm chí vẫn chạm vào thân thể, nàng giật giật lại kể tội: “Chân cũng đau…” Nàng ở trong nước sợ hãi, dùng sức bám vào người Long Tam, thời gian lâu, chân đau như chuột rút:
Long Tam “Ha ha” cười ra tiếng, nhẹ tay khẽ vuốt lưng của nàng, cái trán chạm vào cái trán của nàng, ánh mắt giống như muốn mê hoặc nàng: Phượng Trữ lại cảm thấy trong lòng “thịch thịch” đập loạn, người như nhũn ra, nhưng Long Tam tự nhiên lại cúi đầu, lại đi cắn vai của nàng, Phượng Trữ giận, một cái tát bay qua: “Ngươi còn cắn!”
Long Tam làm bộ buông tay thả xuống, Phượng Trữ lại chìm xuống nước một chút, nàng sợ tới mức rụt tay lại, gắt gao ôm Long Tam: “Đừng bỏ lại ta, đừng bỏ lại ta:”
Long Tam nhìn nàng một cái, tiến lại hôn nàng thật sâu, khí lực của hắn rất lớn, động tác lại mạnh mẽ, Phượng Trữ còn không chưa có lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm giác bị Long Tam nâng lên: Nàng kinh hãi kêu một tiếng, phát hiện hắn ôm mình lên bờ:
Hắn dùng lực đem nàng ấn ngã vào đống quần áo hắn để lại bên bờ, lưng Phượng Trữ bị đau, nàng thấy hoa mắt, Long Tam đã ép lại, lại một ngụm cắn ở trên lỗ tai nàng:
Phượng Trữ bị cắn oa oa kêu, tay chân đá loạn, nàng không phát hiện trong ống tay áo của đống quần áo Long Tam vứt loạn trên mặt đất lăn ra một viên thuốc đỏ thắm, bởi vì hai người dây dưa co kéo, viên thuốc kia bị lăn qua một bên, rồi sau đó biến mất trong bóng tối của góc tường:
Lực chú ý của Phượng Trữ giờ phút đều ở trên người Long Tam, hắn đẩy chân của nàng ra, dùng chân của hắn đè lại, nàng rút chân lại không được, liền quay qua đánh lưng của hắn, Long Tam giống như vô tri giác, nắm ngực của nàng dùng sức vuốt ve, đổi sang lỗ tai bên kia tiếp tục vừa cắn vừa liếʍ:
Phượng Trữ chỉ cảm thấy là lỗ tai như muốn chảy máu, toàn thân vừa đau lại ngứa, vừa nóng lại hưng phấn, toàn thân bị Long Tam đùa nghịch vừa không thoải mái nhưng cũng rất thoải mái, nàng chống cự, không tự kìm hãm được vặn vẹo giãy dụa, Long Tam giống như không kiên nhẫn ở trước ngực nàng dùng sức cắn một ngụm, Phượng Trữ bị đau kêu một tiếng, nước mắt chảy ra, nàng mắng: “Ngươi đối xử với ta như vậy, ta mặc kệ ngươi có bị trúng độc hay không, ta thật sẽ đánh chết ngươi:”
Long Tam ngừng lại, hơi hơi khởi động thân mình, ánh mắt chống lại ánh mắt của nàng, Phượng Trữ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, ngập ngừng nho nhỏ giọng nói: “Ngươi nhẹ một chút, ta đau quá:” Long Tam nhìn chằm chằm nàng, hơi hơi cúi người chạm vào khóe miệng của nàng, tâm Phượng Trữ mềm nhũn, lại nói: “Ta biết ngươi trúng độc thân mình khó chịu…”
Long Tam không đợi nàng nói xong liền một tay nhanh ôm chặt lấy nàng: “Phượng Nhi, ta là tên hỗn đản, nàng chớ trách ta:”
Trong thanh âm của hắn có áy náy trầm trọng mà Phượng Trữ chưa bao giờ nghe qua, Phượng Trữ lần này mặc dù bị đau cũng không mắng hắn, nàng ôm chặt hắn hít vào thở ra thật chậm, cảm giác được hắn ở trong thân thể của nàng, vừa rồi tri giác của nàng hoàn toàn hỗn loạn, thời khắc hắn tiến vào nàng, nàng hoàn toàn không để ý:
Giờ phút này hắn không cử động, hai người cứ ôm nhau như vậy, trái tim chạm trái tim nảy cùng một nhịp, thân thể gắt gao kết hợp cùng một chỗ, Phượng Trữ tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng bỗng nhiên cảm động muốn khóc, nàng vỗ về lưng của hắn an ủi: “Ta không trách ngươi, không trách ngươi:”
“Ta yêu nàng, Phượng Nhi, ta yêu nàng:” Long Tam hôn nàng, bắt đầu luật động: Phượng Trữ đỏ mặt vòng tay ôm thắt lưng của hắn, cau mày nhịn đau: “Ta cảnh cáo ngươi a, không được lại cắn lỗ tai của ta… Đã nói không cần dùng sức như vậy… Long Tam, ta thật tức giận… Ta, ta, ta trở về muốn chém cái cung chủ gì gì đó…”
Thanh âm của Phượng Trữ càng ngày càng nhỏ, ồn ào biến thành thở dốc yêu kiều, nàng chậm rãi trầm tĩnh, vẻ mặt xuân tình phiếm hồng, Long Tam nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, không nhịn được lại hôn lại yêu:
Hai người triền miên hồi lâu, Phượng Trữ cuối cùng nhịn không được kêu: “Long Tam, Long Tam…” Long Tam đáp lời, hơn nữa ngày hai người chỉ gắt gao ôm nhau như vậy, lời lẽ giao triền, mê say hòa tan:
Phượng Trữ đến lúc thϊếp ngủ cũng không có khí lực nói chuyện, nàng muốn hỏi Long Tam thân thể đã tốt hơn chưa? Độc đã giải hết chưa? Nhưng nàng quá mệt mỏi, một đầu ngón tay cũng không muốn động, nàng cảm giác được Long Tam bế nàng trở về trên đại thạch, phía dưới có chăn, nàng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó cảm giác trên môi được hôn rất nhẹ nhàng, nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy Long Tam đối nàng ôn nhu cười, nàng đáp lại hắn một cái cười, rồi nhắm mắt lại đi ngủ:
Thứ đầu tiên Phượng Trữ mở mắt tỉnh lại nhìn thấy, chính là trên trần hang thật có một cái động, ánh mặt trời từ chỗ đó chiếu vào, ánh sáng phản xạ chiếu vào trên vách đá, nhìn rất đẹp: Sau đó nàng cảm thấy thật đói bụng, rồi sau đó nữa nàng phát hiện chính mình không mặc quần áo, trên người phủ cái áo của Long Tam, phía sau là ngực trần của hắn:
Phượng Trữ nằm ngẩn người, trong đầu trống trơn, cảm thấy đã xảy ra thật nhiều chuyện, lại dường như không có gì: Người phía sau ôm nàng thật chặt, hôn lên huyệt thái dương của nàng, hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Phượng Trữ không quay đầu, nhớ tới đêm qua bị hắn ép buộc quá mức liền tức giận, giờ phút này nàng toàn thân không một chỗ nào không đau, tất cả đều do hắn xuống tay làm hại: Nàng đá đá chân của hắn, nói: “Ta đói bụng:”
Long Tam ha ha cười khẽ, tiếng cười trong ngực vi chấn, Phượng Trữ “Hừ” một tiếng, xoay người lại nhéo hắn, nhưng trên người hắn cơ bắp rất rắn chắc, không hạ thủ được, nàng đành phải giả bộ rất khí thế chọc chọc: “Ta cảnh cáo ngươi a, nếu ngươi để cho ta đói bụng, ta chắc chắn không để ngươi thoải mái:”
Long Tam vẫn cười, ôn nhu thay nàng vuốt lại sợi tóc, hôn lên khuôn mặt của nàng, nói: “Hảo, ta đi tìm cái ăn cho nương tử của ta:”
Trong giọng nói của hắn vô cùng thân thiết làm cho Phượng Trữ đỏ mặt, nàng xoay người qua, dùng áo của hắn che mặt lại: Long Tam đứng lên, rất nhanh rửa mặt chải đầu mặc quần áo, đi ra ngoài bắt hai con gà rừng một con thỏ hoang, ở hồ nước bên ngoài kia làm sạch sẽ, trở lại trong động đốt đống lửa đặt lên nướng:
Ánh mắt Phượng Trữ vụиɠ ŧяộʍ nhìn theo, nhìn hắn ở ôn tuyền kia giặt xiêm y của nàng, nàng nhớ tới tối hôm qua, đỏ mặt: Long Tam vừa quay đầu chạm vào ánh mắt của nàng, đối nàng cười: “Hong khô xiêm y xong mới có thể đi:”
Phượng Trữ “Hừ” một tiếng, hờn dỗi mắng: “Trứng thối:”
Long Tam lại cười, đem quần áo của nàng lại gần đống lửa treo lên, sau đó đi qua ôm lấy nàng: “Ta là trứng thối, nàng là trứng thối nương tử:”
“Ngươi nói không tính:” Phượng Trữ sẽ không cho hắn thỏa nguyện:
“Vậy thì ai nói mới tính?” Long Tam lúc này lại biến trở về ôn nhu công tử:
“Ta nói mới có nghĩa:”
“Nàng phải như thế nào mới tính?” Vợ chồng chi thực đều có, hắn xem như an tâm một nửa, còn lại thì hắn có thể kiên nhẫn cùng nàng vui đùa:
“Ân…” Phượng Trữ làm ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng tìm lấy cái cớ: “Ta không nhớ rõ chuyện cũ, ngươi đã hưu ta, những chuyện có lỗi ta đã làm, ta thực xin lỗi của ngươi, xem như mọi chuyện đã qua: Hiện tại nhưng là ngươi lại muốn quay lại, ta lại mơ hồ tiến vào cửa nhà ngươi, như vậy sao được? Dù thế nào cũng phải chờ ta hết bệnh đã, ta muốn nhớ lại hết những chuyện đã qua, sau đó mới quyết định có hay không tiếp nhận ngươi:”
Long Tam rũ mắt xuống, Phượng Trữ có chút chột dạ: “Ngươi không được tức giận a, ta nói không có gì sai, nào có cái gì cũng đều do Long gia các ngươi định:” Nàng tuy là chọn hắn, nhưng nàng không cam lòng bị hắn dỗ đi nhẹ nhàng như vậy:
Long Tam ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Phượng Trữ, hỏi: “Nàng chiếm thân thể của ta lại tính không chịu trách nhiệm sao?”