Thủ Đô Sương Mù

Chương 11: Tìm vật

Phố Buckingham, giữa một nhà hàng và quán cà phê có cầu thang rộng khoảng 50 cm, đi lên cầu thang là văn phòng thám tử Rosa. Văn phòng thám tử diện tích không nhỏ, nằm ở tầng trên quán cà phê, ghế sô pha đơn kiểu cũ, đồng hồ treo tường, giá sách, lò sưởi, ghế bập bênh, đều toát lên bộ dáng cổ xưa. Tầng trên của nhà hàng là khu vực lễ tân, ghế sofa hiện đại, bàn cà phê, nhà vệ sinh và một gian phòng nghỉ tầm chục mét vuông.

Nếu Lương Tập không thể tìm được việc làm trong vòng một tháng, anh quyết định sẽ đến làm việc tại văn phòng thám tử, đồng thời tiếp tục gửi CV, hạ mức lương dự kiến của mình xuống còn 2.000 bảng. Văn phòng thám tử không thể bán, ít nhất là khi John còn sống.

Thành thật mà nói, Lương Tập rất thích văn phòng thám tử. Anh đặc biệt thích ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên lò sưởi, uống một tách trà nóng và đọc một cuốn sách. Kiểu sống này không chỉ khiến người ta nghiện mà còn khiến người ta biến chất, biến Lương Tập thành một trạch nam. Nhưng tiền không kiếm được, Lương Tập vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để trở thành một trạch nam.

Một tuần sau, không những không có cuộc gọi từ nhà tuyển dụng nào, mà văn phòng thám tử cũng không có việc gì để làm. Lương Tập, người đang ăn không ngồi rồi, hàng ngày đi bộ 10 km đến nhà John ăn trưa, sau đó đi bộ 10 km trở lại văn phòng thám tử để tiếp tục gửi CV. Lần này anh thay đổi chiến lược, gửi CV cho công việc bán thời gian. Những công việc lương 10 bảng một giờ.

Sau khi gửi xong CV, cầu thang truyền đến tiếng đập cửa.

Lương Tập mở cửa, đến là một người đàn ông khoảng ngoài 50. Người đàn ông này nhìn thấy Lương Tập thì cởi mũ, Lương Tập để ý thấy bên tai trái của ông ta có đeo một chiếc tai nghe Bluetooth "John có ở đây không?" Người đàn ông hỏi.

Nếu đây là khách hàng thường xuyên và là bạn của John, thì đáng lẽ sẽ biết rằng vài năm trước John không thường xuyên đến văn phòng thám tử, nếu có việc cần có thể liên lạc với John qua điện thoại. Rõ ràng người đàn ông này không phải là khách quen, vì vậy Lương Tập đã mời ông ta vào rồi trả lời: "John đã nghỉ hưu, tôi có thể giúp gì cho ông không?"

Người đàn ông nhìn Lương Tập với ánh mắt nghi ngờ, ông ta chỉ thấy một chàng trai cao mét tám, khuôn mặt trẻ con và đôi mắt tinh tường, ông không nhìn ra được Lương Tập có năng lực như thế nào. Nhưng người đàn ông không nghĩ lâu về điều đó liền nói: "Tất nhiên là có rồi."

"Mời vào trong." Lương Tập dẫn người đàn ông vào phòng khách ngồi xuống.

Người đàn ông không dài dòng, sau khi ngồi xuống, giới thiệu bản thân, vị khách tự xưng Richard nói: "Tôi đang tìm một thứ."

Lương Tập đặt ly nước trước mặt Richard và hỏi: "Đó là cái gì?"

Richard giải thích tình hình, ông ta là luật sư cho một công ty ốc vít. Công ty ốc vít có một xưởng sản xuất tại một khu công nghiệp ở Luân Đôn, nơi chủ yếu sản xuất các loại ốc vít lớn. Cách nhà máy không xa có một chung cư 17 tầng, là nơi ở của công nhân. Một câu lạc bộ chơi Gofl thích mảnh đất của công ty ốc vít và đã mua nó.

Theo kế hoạch, Công ty ốc vít sẽ di dời nhà xưởng và công ty đến khu công nghiệp Manchester, tòa nhà chung cư sẽ bị phá bỏ vào ba ngày nữa. Richard muốn nhờ Lương Tập tìm thứ gì đó trong tòa nhà chung cư.

Chính Richard cũng không biết nó trông như thế nào: "Nó là thiết bị lưu trữ, có thể là thẻ điện thoại di động, có thể là bộ nhớ flash, ổ cứng di động, hoặc là máy tính đã bỏ đi. Nếu đúng thứ cần tìm, khi mở lên, sẽ xuất hiện một giao diện nhập mật khẩu, trên giao diện này có hình chiếc thuyền buồm nhỏ."

Lương Tập cho rằng Richard chưa nói thật, Lương Tập cực kì chân thành nói: "Ông Richard, trong căn chung cư 17 tầng còn sót lại rất nhiều rác thải sinh hoạt, gần như không thể tìm thấy thứ gì nếu ông không mô tả rõ ràng. Ông nên cho tôi biết thêm thông tin."

Richard suy nghĩ một chút, nói: "Nó là thiết bị lưu trữ thông tin tài chính của công ty ốc vít, việc bán đất ở Luân Đôn, mua đất ở Manchester, công ty có thực hiện hành vi tránh thuế" hợp pháp ". Nhưng việc này đã bị hiểu nhầm là trốn thuế."

Người hiểu lầm là phó giám đốc tài chính tên Thái Vũ, một phụ nữ 33 tuổi sống ở tầng 15 của tòa nhà chung cư. Thái Vũ đã không gọi cảnh sát sau khi lấy được bằng chứng mà lại tống tiền công ty. Công ty ốc vít đã cử người đến thương lượng với cô ta, cô ta nói với công ty rằng bằng chứng ở trong tòa nhà chung cư, cô ta sẽ giao lại ngay sau khi nhận được tiền. Và chắc chắn rằng không ai khác biết về nó.

Hai bên đã thảo luận về vấn đề giá cả, vì số tiền dự kiến chênh lệch một chữ số nên Thái Vũ đã cho công ty ốc vít ba ngày để suy nghĩ trước khi liên hệ lại với cô ấy, cô ấy không muốn lãng phí thời gian. Không nghĩ tới, Thái Vũ đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường trở về căn hộ. Công ty ốc vít đã cử nhân viên đến và mất ba ngày mà không tìm thấy gì. Ba ngày sau, tất cả các nhân viên đã rời khỏi tòa nhà chung cư và công ty phá dỡ tiếp quản lại tòa nhà. Sau một tuần đo đạc và tính toán, công ty phá dỡ sẽ cài thuốc nổ và phá dỡ khu chung cư vào ba ngày sau.

Vì vậy, công ty ốc vít đã nhờ luật sư tìm kiếm sự hỗ trợ chuyên nghiệp, Richard từng nhờ John xử lý vụ án hơn mười năm trước, nên hôm nay mới tìm đến văn phòng thám tử của ông.

Richard nói: "Chúng tôi có thể cung cấp thông tin chi tiết về những cư dân cũ của tòa chung cư, bao gồm cả nơi ở những người bạn của Thái Vũ trong công ty. Tuy nhiên, chúng tôi chưa nhận được sự đồng ý của công ty phá dỡ. Nếu cậu vào tòa nhà để tìm đồ và bị bắt quả tang, công ty ốc vít sẽ không bao giờ thừa nhận việc này. Trên quan điểm nghề nghiệp của luật sư, tôi có thể khẳng định với cậu rằng vấn đề không nghiêm trọng. Bởi vì hiện tại quản lý khu chung cư là một công ty phá dỡ. Nếu cậu bị lập hồ sơ điều tra hành vi xâm nhập trái phép, chung cư không thể phá dỡ đúng hạn được."

Hehe! Ông đang đùa tôi à? Ông không tìm được thứ đang đe dọa đến công ty của mình, ông chẳng những không mừng thầm mà còn huy động người trong công ty đi tìm, chỉ sợ không có người biết à? Bây giờ ông lại đang nhờ thám tử, cố gắng hết sức để tìm ra nó.

Lương Tập nói: "Tôi là một thám tử và tôi không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp."

Richard không nói hai lời, mở cặp sách ra, đặt một xấp 50 tờ 100 bảng Anh lên bàn cà phê: "Năm nghìn bảng coi như trả trước. Nếu có thể tìm được thứ chúng tôi cần, cậu có thể nhận thêm 10.000 bảng."

Chúng tôi? Lương tập rất giỏi nắm bắt chi tiết, từ những gì Richard nói, Lương Tập biết Richard không chỉ có một mình. Vì vậy, Richard và đồng bọn của ông ta chắc chắn đã lục soát căn hộ bằng cách nào đó. Vì tòa chung cư sắp bị phá bỏ nên họ đang tìm kiếm trong tuyệt vọng. Số tiền này có thể lấy, nhưng cũng không thể lấy, mấu chốt nên làm như thế nào sau khi lấy. Nếu bạn nghĩ rằng sau khi lấy 5, 000 bảng tạm ứng, bạn có thể nằm xuống và ngủ, thì bạn đã rất sai lầm.

Lương Tập suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không cần tiền tạm ứng, sau khi tôi tìm thấy thứ đó, tôi muốn 50.000 bảng."

Lương Tập ngay tại đây tăng giá, nghĩ chờ Richard hạ giá xuống. Không ngờ, Richard lập tức đồng ý: "Thành giao."

Richard lấy ra một tấm danh thϊếp chỉ có một số điện thoại và một trang web: "Thông tin nằm trong trang web này, mật khẩu tải xuống là sáu số sáu. Sau khi cậu tìm thấy thứ đó, hãy gọi cho số điện thoại này. Nhân tiện nhắc nhở cậu việc này là bí mật không tiết lộ với người khác."

Lương Tập nửa đùa nửa thật nói: "Ở chung cư không gài bẫy đúng không, có phải định lấy thận của tôi không thế."

Richard sửng sốt: "A? Cái gì?"

Lương Tập mỉm cười và nói: "Không có gì, đó chỉ là câu nói đùa của thám tử thôi."