Những Năm 1950

Chương 7: Điểm 10 tuyệt đối

"Huấn luyện nô ɭệ mới của tôi.” tôi nói. Trong nhiều cuộc quan hệ tìиɧ ɖu͙©, tôi vừa là người phục tùng vừa là người thống trị, và tôi đã hiểu được sức mạnh của lời nói cũng như thời điểm sử dụng chúng.

"Ồ thì ra là vậy.” Đó là tất cả những gì cô ấy nói khi tôi trở lại đưa l*и trước mặt cô ấy.

"Bạn muốn liếʍ l*и của tôi không?" Tôi hỏi.

“Có muốn.” cô thì thầm, nghe thật ngại ngùng.

"Bạn chắc chắn chứ?" Tôi hỏi: “Bạn có vẻ không tự tin vào câu trả lời của mình."

"Vâng, tôi có muốn liếʍ âʍ đa͙σ của bạn.” cô ấy đáp.

“Nói lại một lần nữa.” tôi nói.

"Tôi có thể liếʍ l*и của bạn không, Hiền?" cô ấy hỏi, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Đây... cái nhìn mê man mà tôi đã từng thấy vài lần trước đây. Đôi khi tôi cũng có ánh mắt nhìn như vậy.

"Bạn có thể, hãy làm đi nô ɭệ của tôi.” tôi gật đầu, tôi biết rằng đây phải là một sự áp đặt thống trị một cách mềm mại.

Cô ấy tiếp tục liếʍ l*и tôi và tôi gắng kiềm chế chỉ để cho kɧoáı ©ảʍ tăng lên từ từ, tôi mỉm cười với cô nàng mọt sách dễ thương đang cố bước ra khỏi vỏ bọc của mình.

"Thật là một nô ɭệ ngoan!” tôi khen khi cô ấy tiếp tục khám phá toàn bộ mọi ngóc ngách trong cái l*и của tôi, lúc này cô ấy đang liếʍ nhẹ hai bên môi l*и, đầu lưỡi đá qua hộŧ ɭε, rồi luồn sâu vào trong l*и.

Cô ấy thực sự rêи ɾỉ để đáp lại lời khen và tôi biết tôi đã có một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©. Rõ ràng là cô ấy rất muốn làm hài lòng bạn học trong lớp, và do đó cô ấy đã trở thành một đối tượng phục tùng hoàn hảo để dụ dỗ. Tôi đã từng suy nghĩ thành thật rằng nó sẽ khó khăn hơn cơ.

"Bạn thích l*и của tôi vậy sao hỡi nô ɭệ của tôi?" tôi hỏi.

“Vâng.” Duyên nói.

“Nói cho rõ ràng.” tôi ra lệnh.

"Tôi yêu l*и của bạn, thưa bà chủ.” cô ấy trả lời.

"Bà chủ?" Tôi đặt câu hỏi, từ này không có gì mới mẻ, nhưng việc cô ấy tự ý nói điều đó ngay lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ khiến tôi ngạc nhiên.

Duyên thừa nhận và ngước mắt nhìn tôi: “Tôi đã mơ về khoảnh khắc này suốt cả học kỳ, thưa bà chủ."

"Thật sao?" Tôi đã nói. "Tôi nên trừng phạt bạn vì đã không nói với tôi điều này sớm hơn."

"Tôi không biết làm thế nào để nói với bà chủ.” Duyên đáp.

"Cũng đúng.” tôi gật đầu. "Thật không dễ để hỏi ai đó rằng bạn có thể vui lòng cho tôi liếʍ l*и hay không."

“Không, không phải đâu.” Duyên cười nhẹ nhàng trước sự thô tục của tôi. Cô ấy tiếp tục liếʍ láp trong khi cơn cực khoái của tôi tăng lên nhanh chóng khó thể kiểm soát.

"Thôi được rồi.” tôi rêи ɾỉ khi luồn tay vào tóc cô ấy. "Bạn đúng là một nô ɭệ biết làm hài lòng chủ."

Duyên lại rêи ɾỉ, dường như cô ấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi những lời khen thưởng.

Cuối cùng, tôi đã ra, nước l*и tràn ngập đôi môi háo hức của Duyên.

Tôi mỉm cười với cô ấy khi cơn cực khoái của tôi đã hoàn thành: “Bạn chắc chắn đạt điểm "10"."

"Aaaa, là điểm 10 thật sao?" Duyên hỏi lại, cô ấy trông thật quyến rũ với nước l*и của tôi dính đầy trên mặt.

"Không hẳn, lần đầu nên tôi châm trước.” tôi nói: “Bạn sẽ cần luyện tập nhiều để đạt điểm 10 một cách tuyệt đối."

Cô ấy ngước nhìn tôi háo hức: “Vâng, cần cù luyện tập sẽ tạo nên sự hoàn hảo."

………………

"A… aaaaa!” Tôi cũng rêи ɾỉ, khi quay trở lại thực tại và cơn cực khoái của tôi đã ập đến một lần nữa.

Tôi gấp cuốn sổ lưu niệm lại, đột nhiên cảm thấy kiệt sức và trong đầu óc chứa đầy những câu hỏi mà tôi không bao giờ có thể hỏi trực tiếp được.

Tuy nhiên, tôi rất hy vọng, cuốn sổ lưu niệm sẽ có thể trả lời chúng.

Tôi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo trong câu chuyện của bà cố.

…….

Tôi thức dậy cảm thấy vô cùng sảng khoái vào sáng hôm sau. Tôi ngồi dậy và nhìn thấy cuốn sổ lưu niệm của bà cố của tôi ở đầu giường và tôi với lấy nó. Tôi không thể chờ đợi được nữa, để có thể tiếp tục đọc những gì xảy ra tiếp theo.

Tôi mở sổ lưu niệm và bắt đầu đọc....

…………

(Quay trở lại với ngôi xưng tôi của bá cố Thanh Hiền - Khánh Linh)

Mỹ Vân và tôi sẽ vui vẻ với nhau thêm vài lần nữa trước khi mùa hè kết thúc và cô ấy quay trở lại trường đại học còn tôi học nốt cấp ba (Chắc chắn là hai người sẽ ước gì có Skype, Facebook hoặc điện thoại di động vào thời đó).

Trong một hoặc hai tháng sau, tôi nghĩ đó chỉ là một sự kiện bất thường trong đời. Một khoảnh khắc ngắn ngủi trong thời gian mà tôi không phải là chính mình. Tuy nhiên, ngay khi thay đồ để tập thể dục, tôi đã biết rằng tôi khao khát làʍ t̠ìиɦ. Mỗi cặρ √υ', mỗi cặp mông săn chắc và mỗi cái nhìn thoáng qua về thân hình của những phụ nữ khác đều khiến tôi lâng lâng và thèm khát.

Tôi cố chống lại sự cám dỗ, bởi vì tôi đã quá nhút nhát để thỏa mãn chính mình, bây giờ là năm 1954... không có ai là đồng tính nữ... ở thành phố nhỏ này của tôi... ít nhất là tôi nghĩ như vậy.