"Đúng vậy." Giang Nguyên chán nản gật đầu.
Một giây sau, Giang Nguyên ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy rõ ràng sự kinh ngạc trong con ngươi màu hổ phách.
Đây là năng lực nhạy bén để nhận biết tình địch sao? Vậy mà Lục Viễn lại có thể nhìn ra Tạ Niên thích cậu!
"Tôi thực sự không thích ..." hai từ “đàn ông” bị Giang Nguyên nuốt trở lại đúng lúc.
Không thể nói như vậy, sẽ làm tổn thương Lục Viễn.
Giang Nguyên mím môi, đổi thành hai chữ: "Tạ Niên.”
Nói xong, Giang Nguyên đột nhiên ý thức được, nếu Lục Viễn phát hiện ra thì chi bằng để cho anh nghĩ cách giúp cậu?
Cậu thực sự không thể nghĩ ra phải làm gì để từ chối Tạ Niên.
Từ chối bằng lời nói, vô dụng.
Vũ lực... Tạ Niên không giống tên biếи ŧɦái chết tiệt kia, không đến mức phải làm vậy với Tạ Niên.
Nhưng cậu cũng thật sự không muốn Tạ Niên theo đuổi cậu.
Cũng không phải để ý tin đồn nhảm, tin đồn trong giới nhiều vô số kể, đàn ông thích đàn ông không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng Tạ Niên có làm cái gì cũng vô dụng, cậu không thích và cũng không có khả năng bên cạnh cậu ta.
Tạ Niên không cần phải lãng phí thời gian, sức lực cũng như tình cảm.
Tạ Niên chỉ cười: "Chưa từng thử, tất cả chỉ là một ẩn số. Chưa bắt đầu đã từ bỏ càng không phải phong cách của tôi."
Giang Nguyên chỉ thiếu giơ ngón tay thề: "Tôi bảo đảm tôi sẽ không bao giờ thích anh. Như vậy có được không?"
Trong mắt Tạ Niên lóe lên ánh sáng: "Nghe nói cậu đang học lại, tôi học chính trị cũng không tệ lắm, tôi dạy cậu được không?"
Giang Nguyên không hiểu sao đề tài lại chuyển sang chính trị, Tạ Niên đang đánh trống lảng đấy à?
Cậu nghiêm túc lắc đầu: "Không, tôi có giáo viên khác rồi."
Tạ Niên nói: "Giáo viên của cậu không đủ tư cách."
"Không, anh ấy rất đủ tư cách." Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Lục Viễn đều phải dạy cậu mấy đề thi.
Đáy mắt Tạ Niên hiện ý cười: "Hình như đến cả phép duy vật biện chứng cơ bản nhất anh ta cũng không dạy cậu."
Điều này dính đến điểm mù của Giang Nguyên, cậu hỏi: “Phép duy vật biện chứng?"
"Phép duy vật biện chứng cho rằng, bản chất của sự phát triển là những điều mới mẻ thay thế những thứ cũ." Tạ Niên nhìn thấy Giang Nguyên vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, cậu ta dùng những từ ngữ dễ hiểu hơn: "Hôm nay, năm nay, những năm tới cậu có thể không thích tôi, nhưng qua mười năm nữa, hai mươi năm, có thể cậu lại thích tôi."
Cái gì!
Giang Nguyên hóa đá, Tạ Niên thích cậu hôm nay, năm nay, mấy năm tới cũng không đủ, còn muốn thích cậu mười mấy năm, hai mươi mấy năm!
"Anh ngẫm lại đi!" Giang Nguyên vắt óc khuyên cậu ta: "Tôi không tốt như anh nghĩ. Thực sự, tôi sợ bóng tối, sợ ma, sợ nước, sợ độ cao, được nuông chiều từ bé, lại còn đần ..."
"Thích một người không phải do người đó tốt đến đâu." Tạ Niên nở nụ cười: "Mà là sau khi thích, lúc nhìn người ấy chỗ nào cũng tốt."
"..." Giang Nguyên nghẹn lại.
Cậu nên phát hiện ra sớm, lần trước Tạ Niên nói cậu diễn xuất tốt không phải là khách sáo mà là mang theo bộ lọc!
"Hơn nữa." Tạ Niên lại nói: "Tôi cũng không tốt như cậu thấy."
Giang Nguyên không còn gì để nói.
Sau khi nhớ lại, Giang Nguyên vô cùng tuyệt vọng, cậu mang hy vọng cuối cùng trao cho Lục Viễn.
Cậu nắm lấy bàn tay Lục Viễn còn đang lăn trứng gà, mắt sáng lấp lánh: "Lục Viễn, chỉ anh mới có thể giúp tôi!"
Mí mắt Lục Viễn giật giật, trước mắt lóe qua hình ảnh hai giờ trước.
Giang Nguyên vẫn không theo kịp nên Lục Viễn đi tìm cậu.
Sắp đến phòng vệ sinh, Lục Viễn nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua. Chỉ là anh bị thu hút bởi cuộc đối thoại giữa Giang Nguyên và Tạ Niên.
"Bản chất của sự phát triển của sự vật, là những điều mới thay thế những điều cũ."
Đầu ngón tay Lục Viễn như có như không chạm vào gò má Giang Nguyên.
Anh nhếch môi nói: "Nhanh chóng tìm đối tượng là được rồi."
Giang Nguyên mất ngủ, tình cảnh của cậu hiện tại là trước có sói sau có hổ.
Tạ Niên nói muốn theo đuổi cậu, Lục Viễn ám chỉ hẹn hò với anh để khiến cậu ta phải rút lui. Không có cách nào để toàn vẹn đôi bên sao?
Giang Nguyên nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, cậu nheo mắt lại một lúc.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Giang Nguyên lại mơ về kiếp trước.
Vẫn là vào ngày cậu bị ngã chết.
Thiết lập của chương trình là bốc thăm để quyết định phương tiện giao thông, một là đi cáp treo lên núi, hai là đi xe tham quan đến nơi cách đỉnh núi 200 mét sẽ xuống xe, ba là tự leo núi.
Giang Nguyên không hề bất ngờ khi mình rút được lá thăm số 3.
Sáng sớm, sương mù trên núi dày đặc, Giang Nguyên rất khó để nhìn rõ đường, trên đường còn trơn trượt vài lần.
Trên đường leo núi, chỉ có Giang Nguyên và cameraman, đừng nói là người, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy.
Giang Nguyên phải leo đến đỉnh núi trong thời gian quy định, nếu không cậu sẽ mất cơ hội để thách thức nhảy bungee.